Chương 37: Sao lúc nào cũng có người làm hỏng chuyện tốt của cô vậy

Chương 37:Diệp Bắc Thù theo bản năng lắc đầu. Tuy rằng anh không thường xuyên tới trường, nhưng cũng biết Nam Oánh là giáo hoa đám học sinh nam lén lút chọn ra, nói khó coi là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

“Vậy sao cậu lại không quay đầu nhìn tôi?”

Anh như bị mê hoặc, chậm rãi quay đầu. Ánh đèn tối tăm rơi xuống làm bộ dáng của Nam Oánh hoàn toàn thay đổi, không còn khí chất thanh thuần, dịu dàng ngày thường, đôi mât hạnh thu thủy kia dường như mang theo một cái móc câu, biểu tình dụ hoặc, giống như một nữ yêu câu nhân.

Nhất thời Diệp Bắc Thù không phân biệt được mình đang ở hiện thực hay đang trong mơ.

Nam Oánh thấy bộ dáng mê man của anh, càng vui vẻ hơn, ý cười trên môi cũng rạng rỡ hơn.

“Bạn học Diệp, cậu say rồi ư?”

Đúng là Diệp Bắc Thù say, có điều cái làm anh say không phải rượu.

“Tôi giúp cậu... tỉnh rượu.”

Cô hôn lên môi anh.

Diệp Bắc Thù nghĩ, thế này làm sao có thể tỉnh rượu được, đại não của anh càng thêm tê dại.

Lý trí trong nháy mắt tê dại trống rỗng, chỉ muốn ôm cô gái này vào trong lòng ngực, đặt ở trên đùi, sau đó tùy ý mà hôn.

Động tác của anh có hơi trúc trắc, chỉ biết mυ"ŧ hôn hai cánh môi mềm mại của Nam Oánh, tay cũng rất quy củ đặt ở trên lưng cô chậm chạp không động, làm Nam Oánh cực kỳ sốt ruột.

Vì thế cô lén lút buông lỏng khớp hàm, chậm chạp vươn đầu lưỡi mình ra.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một âm thanh nhỏ bỗng nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy được bóng dáng người phục vụ rời đi.

Nam Oánh: “...” Sao lúc nào cũng có người làm hỏng chuyện tốt của cô vậy.

Diệp Bắc Thù tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, đẩy Nam Oánh lên chỗ ngồi, sau đó chạy đi giống như gặp cướp.

Nam Oánh thở dài, ghé vào trên bàn cơm nhìn về phía anh.

Diệp Bắc Thù chạy đến cửa thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ban nãy. Chỉ thấy cô gái một thân váy trắng đơn bạc, lười biếng nằm bò ở đó, biểu tình mê man, nửa tỉnh nửa mê.

Liên tưởng đến lời nói và hành động khác thường của Nam Oánh ban nãy, lại liên tưởng đến những gì cô nói, đây là lần đầu tiên cô uống rượu...

Hẳn là cô say rồi.

Anh không nên để cô gái uống rượu say một mình ở lại chỗ này.

Vì thế anh hít sâu một hơi đi đến trước mặt Nam Oánh: “...Cậu say rồi, tôi đưa cậu về nhà.”

Nam Oánh nghĩ, sao cô có thể trở về được. Hôm nay đã hôn anh, đã nếm đến ngon ngọt, sao có thể thu tay về được.