Chương 29: Cậu thật ngốc

Diệp Bắc Thù không rõ lý do gì, lại theo phía sau cô đi vào một phòng chứa đồ.

Anh không muốn để người khác nghe thấy hai người nói chuyện, nên đã thuận tay đóng cánh cửa lại, phòng chứa đồ nháy mắt chỉ còn một màu đen.

Nam Oánh đặt thùng giấy xuống đất, nhẹ giọng nói: “Tề Phỉ Phỉ đã đi tìm cậu đúng không? Cô ta đã nói với cậu chuyện gì?”

Diệp Bắc Thù gật đầu, đem lời Phỉ Phỉ nói ra đại khái thuật lại một lần.

“Cho nên.... Cho nên cậu cảm thấy tôi là con gái của tiểu tam, nên không muốn tiếp xúc với tôi?”

Diệp Bắc Thù im lặng. Sau nhiều lần chớp mắt, anh thực sự đã nghĩ như vậy. Nhưng anh không đến mức tin vào lời nói của một bên, lý do chính là do giấc mộng xuân hoang đường kia...

Nhưng anh không cách nào có thể giải thích được với cô.

Nam Oánh nhìn vẻ im lặng của anh, lại hỏi tiếp: “Vậy sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Cô chỉ đơn thuần là muốn chất vấn, Diệp Bắc Thù lại nghe thành cô đang tủi thân.

Cũng vì anh bỏ cô một mình trên sân khấu, nếu là người khác cũng sẽ tủi thân thôi. Tuy nhiên, trước khi hoàn thành biểu diễn, Nam Oánh không có biểu hiện gì ra bên ngoài.

Diệp Bắc Thù: “So với lời cô ta nói, tôi muốn biết chính chủ nói như nào.”

Nam Oánh cười khẽ: "Cậu cũng ngốc thật đó.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Bắc Thù nhận được lời đánh giá như vậy kể từ khi anh chào đời. Suy cho cùng, bất luận là người lớn trong nhà hay bạn bè bằng tuổi đều khen anh thiên phú dị bẩm, trời sinh thông minh, nên từ "Ngốc" này thật sự rất xa lạ.

Nhưng mà bị đánh giá như vậy, anh lại không hề tức giận, ngược lại hiện lên một loại cảm giác không thể giải thích được.

“Trước khi mẹ của Tề Phỉ Phỉ qua đời, mẹ tôi không hề quen biết chú Tề.”

Chỉ một câu thanh minh với Diệp Bắc Thù, Tề Phỉ Phỉ cùng anh không giống nhau, bởi vì mục đích gì đó mà cô ta chửi bới Nam Oánh.

Anh lại lần nữa nói: “Xin lỗi.”

“Cho nên, cậu chỉ nói với tôi hai chữ này thôi à?”

Diệp Bắc Thù không biết nên nói gì nữa: “Còn có việc gì tôi có thể làm cho cậu không?”

“Có .” Nam Oánh xoay người tiến lại gần anh, “Giống như là...!”

Do phòng quá tối, cô không để ý được chướng ngại vật dưới chân, nên bị vấp vào, cơ thể không có điểm tựa mà ngã nhoài về phía trước.

Vừa đúng lúc ngã nhào vào l*иg ngực Diệp Bắc Thù.

Hương ngọc khiết ấm áp thấm vào lòng người, hiện thực cùng cảnh trong mơ phảng phất trùng hợp, Diệp Bắc Thù ngửi mùi hương trên người cô, thân thể bỗng chốc cứng đờ như khúc gỗ.