Chương 28: Mặc kệ vì lí do gì, anh đều đã lỡ hẹn

Ba mươi giây sau, phần độc tấu của cô kết thúc. Ngay khi Nam Oánh chuẩn bị thay đổi phần nhạc đệm mà Diệp Bắc Thù biểu diễn thành một mình cô độc tấu, thì tiếng đàn vĩ cầm vang lên.

Âm thanh phát ra từ phía sau khán đài hội trường.

Cô có chút kinh ngạc, không cầm được lòng mà quay đầu nhìn về phía sau.

Ánh mắt Triệu Nhuận sáng lên, vội vàng ra hiệu cho bộ phận kỹ thuật bật ánh sáng chiếu thẳng lên sân khấu.

Một tia sáng xuất hiện trên sân khấu, ánh sáng mờ ảo chiếu thẳng lên người thiếu niên cùng chiếc đàn vĩ cầm đang chậm rãi từ từ bước ra. Chiếc áo khoác có mũ trùm màu đen trên người cậu ta không phù hợp với cây vĩ cầm trên tay, nhưng khi tiếng nhạc vừa vang lên, mọi người đều chọn cách phớt lờ bộ trang phục mà tập trung vào tiếng nhạc du dương.

Nam Oánh thấy rõ người đi tới, mặt mày cong lên.

Tề Phỉ Phỉ chớp mắt không tin nổi, bỗng ngất đi.

Diệp Bắc Thù nhìn như đang chuyên tâm kéo đàn, nhưng trong đầu lại là một mảnh hỗn loạn.

Anh không ngừng thuyết phục chính mình, chỉ bởi vì anh đã hứa tham gia nên mới đến, hơn nữa anh không tin vào lời của Tề Phỉ Phỉ nói nên mới xuất hiện.

Càng muốn thuyết phục chính mình hơn nữa chính là, anh không phải bởi vì cái giấc mộng hoang đường kia mà không dám tới.

Bởi vì Diệp Bắc Thù kịp thời đến buổi biểu diễn, cho nên mọi người cho rằng sự biến mất của anh ta ở phần mở đầu đã được định sẵn trong tiết mục. Còn nói đến vấn đề trang phục —— đừng đùa chứ!! Có bao giờ Diệp Bắc Thù làm đúng quy củ đâu?

Buổi biểu diễn kết thúc viên mãn, hai người sóng vai nhau đứng trên sân khấu, nhận được rất nhiều tràng vỗ tay của khán giả.

Diệp Bắc Thù vì giấc mộng kia mà không dám tiếp xúc gần với Nam Oánh. Anh sợ sẽ nghe được tiếng cô nói, làm anh liên tưởng đến những chi tiết trong giấc mộng, những chi tiết cứ ùa về vây kín tâm trí anh.

Ngoài những nỗi sợ hãi không thể giải thích được, đối với Nam Oánh, anh còn mang theo sự nghi ngờ to lớn.

Cô ấy trông thản nhiên như vậy, làm sao có thể nhịn xuống những lời bình luận chỉ trích mà tiếp tục biểu diễn chứ? Anh chưa bao giờ đảm bảo rằng mình sẽ xuất hiện.

Nếu là người con gái nhát gan, có khả năng đã từ bỏ rồi.

Lúc này Diệp Bắc Thù mới âm thầm phát hiện, dưới vẻ ngoài yếu ớt của Nam Oánh có lẽ cất giấu một trái tim vô cùng cứng cỏi.

Mặc kệ vì lý do gì, anh thực sự đã lỡ hẹn.

Vì vậy, sau một lúc do dự, anh nói chuyện nói chuyện với Nam Oánh ở hành lang bên sau sân khấu.

“Thực xin lỗi.”

Nam Oánh trong tay đang ôm một cái thùng giấy. Cô nghe thấy câu đó thì ngẩn người, sau đó nói: “Đi theo tôi.”