Chương 3
“Ông tìm lầm người rồi, thật sự tôi đâu có quen biết thiếu gia của mấy ông đâu!” Này quả thực là thiên đại hiểu lầm, hắn chưa từng biết đến cái gã nào gọi là thiếu gia, càng đừng nói là dụ dỗ cùng cường bạo, thật là oan uổng cho hắn mà!
Đằng Điền Nghĩa cả giận nói: “Nói hưu nói vượn. Rõ ràng là mày dây dưa với thiếu gia, còn xuống tay với thiếu gia nữa, thiếu gia đã nói cho tao nghe hết rồi,y nói đêm hôm đó cũng không phải là lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ, mày...... Mày mà cũng dám làm ra loại sự tình này với thiếu gia đáng yêu của tụi tao, sau khi đùa bỡn y xong,còn dám mắng y là đồ đồng tính luyến ái ghê tởm!”
Đồng tính luyến ái ghê tởm? Cung Chính Hoa bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong cuộc đời hắn, chỉ có một người duy nhất là bị hắn mắng câu này thôi, chỉ có...... Chỉ có......
” Không phải ông đang nói đến Quan Sơn Nguyệt đấy chứ?”
“Trời,tên tiếng Trung của thiếu gia mà mày cũng dám gọi hả? Loại nhân chủng thấp hèn như mày, căn bản là không xứng với thiếu gia, phải biết rằng thiếu gia có huyết thống của quý tộc Nhật Bản, mày phải gọi y là thiếu gia, nghe thấy không?”
“Quan Sơn Nguyệt ở nơi này sao?” (Chắc là ko nghe…)
“Thiếu gia thân thể không khoẻ, hiện đang ở đây điều dưỡng, tao sẽ tạm thời tha cho mày vì thiếu gia, bởi thế mày nên ngoan ngoãn hầu hạ thiếu gia, biết chưa?”
Cung Chính Hoa ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể hiểu rõ tình huống hiện tại.
Đằng Điền Nghĩa đứng lên, hướng ra phía ngoài rống to: “Đưa Cung tiên sinh đến phòng của thiếu gia.”
Hai gã lưng hùm vai gấu vừa nhìn đã biết là dân lưu manh hùng hổ tiến vào, đi đến bên cạnh Cung Chính Hoa, ép hắn vào chính giữa, Cung Chính Hoa rất muốn kêu to lên,nhưng Đằng Điền Nghĩa lạnh lùng nghiêm túc nói: “Cung tiên sinh, vì sợ gây nên những phiền toái không cần thiết, tôi đã chỉ thị cho bọn họ, nếu cậu vô lễ gọi bậy, bọn họ cũng không cần đưa cậu đến phòng của thiếu gia nữa, hy vọng cậu có thể hợp tác, không cần gây phiền toái cho nhau.”
Cái gì mà phiền toái? Tự dưng hắn bị bắt cóc đến đây,kẻ thấy phiền là hắn mới đúng!
“Ông uy hϊếp tôi hả? Đài Loan là nơi có pháp luật, ông căn bản là......”
“Đài Loan cũng có xã hội đen vậy, pháp luật còn phải nể bọn ta một phần, cậu nghĩ rằng tôi và bang phái còn có thể sợ cái gì chứ? Đưa hắn vào phòng thiếu gia đi, để hắn đút thiếu gia ăn cơm.”
“Dạ!”
Bị hai tên đại nam nhân đưa đi, thật sự là siêu cấp khó coi. Nhưng Cung Chính Hoa mới chuẩn bị mở miệng, hai gã bảo tiêu liền giơ hai nắm tay vừa thô vừa bự ra trước mặt hắn,nếu xơi một quyền đại khái là sẽ bị hôn mê ba ngày, Cung Chính Hoa sợ tới mức không dám kêu cứu, đành phải ngoan ngoãn để bọn họ mang đi.
…
…
“Thiếu gia, Đằng Điền tổng quản mời người ăn cơm!”
“Không cần lộn xộn, chuyện gì tôi cũng không muốn làm, cũng không muốn ăn cơm, cút ra ngoài hết đi!”
“Vậy chúng tôi mang thức ăn xuống, khi nào thiếu gia muốn ăn thì gọi nha.”
Bảo tiêu bĩu môi, ý bảo Cung Chính Hoa đi đến phía trước.
Cung Chính Hoa kháng cự, người bảo tiêu nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, Đằng Điền tổng quản đã thỉnh một vị khách mà người rất muốn gặp đến đây, chúng tôi sẽ ra ngoài giữ cửa, cho hai vị chậm rãi tán gẫu.”
Bị đẩy mạnh vào bên trong phòng, mặt Cung Chính Hoa đυ.ng vào cái mông của Quan Sơn Nguyệt đang nằm trong chăn, Quan Sơn Nguyệt bị đau, y liền xốc chăn lên, rống giận: “Làm gì vậy, mấy tên vô dụng này......”
Âm thanh bỗng dưng nín bặt, Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc vạn phần, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Ông,ông chủ, sao anh lại ở đây?”
Nếu nói mông Quan Sơn Nguyệt bị đυ.ng trúng nên rất đau, thì Cung Chính Hoa còn đau hơn. Hắn bị đυ.ng vào cái mũi, máu mũi cũng chảy ra ngoài, Quan Sơn Nguyệt vội vàng lấy một nùi giấy vệ sinh, một mặt giúp hắn cầm máu, một mặt lo lắng an ủi hắn.
Nhìn thấy y, cơn giận của Cung Chính Hoa bốc cao ngùn ngụt, hắn đẩy y ra, nổi giận nói: “Cậu còn dám hỏi vì sao tôi ở trong này hả? Tôi hỏi cậu, vì sao Đằng Điền Nghĩa nói tôi dụ dỗ cậu? Còn nói cái gì tôi cường bạo cậu, sau đó còn vứt bỏ cậu như thứ rác rưởi?”
Quan Sơn Nguyệt lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Ông chủ, anh đang nói cái gì vậy? Thần kinh anh bị tɧác ɭoạи à?”
“Thần kinh của tôi thật sự bình thường nha! Cái tên trứng ung này, đã quấy rầy tôi, còn dám bịa đặt phá hư thanh danh của tôi nữa, bây giờ bắt cóc tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
“Quấy rầy? Bịa đặt? Bắt cóc?”
Quan Sơn Nguyệt càng lộ ra biểu tình si ngốc và nghi hoặc: “Ông chủ, rốt cuộc anh đang nói cái gì? không phải là bị phát sốt đó chứ?”
“Cậu còn không thừa nhận!”
Đột nhiên, Cung Chính Hoa sợ hãi kêu một tiếng, bởi vì Quan Sơn Nguyệt đã dựa sát vào người hắn, trưng ra vẻ mặt thật thà cầm tay hắn, nói ra mấy câu không hề liên quan đến đáp án: “Ông chủ, vì sao anh lại ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm em, rốt cục anh đã thừa nhận là anh yêu em phải hôn? Cho nên anh mới không để ý đường sá xa xôi mà đến gặp em? Em biết anh cảm thấy thực có lỗi vì đêm hôm đó đã rống giận với em, nhưng không có vấn đề gì đâu, em là một người con trai rất bao dung, anh cứ làm nũng như vậy, càng làm em yêu thích anh hơn.”
Cái gì với cái gì chứ! Rốt cuộc chịu không nổi tên ngu ngốc này nữa. Cung Chính Hoa la lớn: “Tôi là bị trói đến đây đó! Cậu hãy nghe cho kỹ, tôi đang ở quán sườn lợn thì bị bắt đến nơi này, bọn họ dùng thứ gì đó làm tôi hôn mê, đến khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Thiếu chút nữa tôi còn bị Đằng Điền Nghĩa lấy kiếm chém chết, ông ấy bảo tôi cường bạo cậu, vứt bỏ cậu, xem cậu như rác rưởi, còn nói cái gì là chúng ta không chỉ phát sinh quan hệ một lần. Cậu nói coi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Anh đang sinh khí à, ông chủ, anh tức giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên, so với trước kia còn đáng yêu hơn một trăm vạn lần. Tuy rằng bị chảy máu mũi nên hơi mất hình tượng một chút, nhưng tim em vẫn đập nhanh quá, ông chủ, em yêu anh một ngàn vạn năm.”
Quan Sơn Nguyệt lại lộ ra một bộ dáng mê đắm thèm nhỏ dãi khi nhìn Cung Chính Hoa.
Cung Chính Hoa điên đến mức muốn nhổ sạch tóc của mình, tên Quan Sơn Nguyệt này quả thực là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc, vì sao hắn phải lãng phí thời gian để nói chuyện cùng tên ngu ngốc như y?
“Cậu mau tránh ra, tôi phải đi về, nghe thấy không?”
“Ông chủ, em biết anh yêu nhưng khó mở miệng. Không sao, anh có thể hào phóng nói ra, tựa như em nè, em rất cao hứng khi anh tới tìm, em vui vẻ vô cùng. Ông chủ, em muốn hôn anh một trăm vạn lần, hôn đến khi anh té xỉu trong lòng em, hai mắt mê ly nhìn em.”
“Cậu nói đủ chưa? Căn bản một chút tỉnh lại cũng không có, uổng công tôi mấy ngày trước sau khi mắng cậu xong, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy thật nặng nề, kết quả cậu lại...... Cậu......”
“Thì ra mấy ngày hôm nay trong lòng anh đều nghĩ về em sao?”
Thấy y lộ ra vẻ mặt giống như gian kế đã thực hiện thành công, Cung Chính Hoa rốt cục cũng nhận ra lý do vì sao mình bị bắt đến đây, hắn không ngờ tên học sinh siêu đáng yêu này, cũng có loại biểu tình gian trá đến như vậy.”Cậu đang đùa giỡn với tôi đúng không?”
Quan Sơn Nguyệt nhún nhún vai, lại tiến vào chăn bông,từ trong chăn bông truyền đến thanh âm: “Tùy tiện anh nói như thế nào. Ông chủ, còn hai tháng nữa thì em mới tròn mười tám tuổi, còn anh đã là nam nhân trưởng thành hai mươi sáu tuổi,thời gian nghỉ hè,em đến quán sườn lợn rán để giúp việc, nhưng vì nhất thời hồ đồ nên đã bị anh dụ dỗ gian ***, quan hệ thân mật với anh suốt ba tháng. Sau đó, bởi vì anh sợ bị người khác biết nên đã chia tay em, nhưng vì em chưa đủ mười tám tuổi, nên không có năng lực tự chủ, người phải gánh chịu hình phạt *** với trẻ vị thành niên chính là anh nhá, hơn nữa còn bị người khác chỉ trỏ nữa.”
Máu trong người Cung Chính Hoa dường như đều tắc nghẽn, Quan Sơn Nguyệt đang nói cái gì vậy?
“Cậu nói bậy bạ gì đó?”
Quan Sơn Nguyệt từ chăn bông lộ ra khuôn mặt siêu cấp đáng yêu, cố gắng nói thêm mấy câu: “Em chỉ nói sự thật thôi, ông chủ. Anh đã quên khi anh ôm thắt lưng của em, nói em rất đáng yêu, anh rốt cuộc chịu không nổi nên đòi hôn em sao? Sau đó chúng ta làm ngay trên giường nhà anh, hơn nữa không chỉ làm một lần, còn làm đến mấy lần, anh rất nhiệt tình, hại người ta thẹn thùng muốn chết hà.”
Nếu còn nghe nữa, hắn tuyệt đối sẽ chết bất đắc kỳ tử:”Nói hưu nói vượn, nào có loại sự tình này, ngay cả một ngón tay của cậu tôi cũng chưa đυ.ng tới mà!”
“Nhưng Đằng Điền tổng quản có thể làm chứng, ngày hôm đó em bị anh cường bạo, khóc sướt mướt chạy về nhà, hơn nữa mọi người trên đường đều có thể làm chứng đêm ấy chúng ta đã rất căng thẳng, có thể là tình nhân cãi nhau; sau đó em mang thân thể bị anh lăng nhục đi nghiệm thương,trên tờ giấy nghiệm thương viết là:hậu đình của em bị nứt nè, có dấu vết bị sáp nhập.”
Lúc này Cung Chính Hoa không chỉ bị đông máu, mà cả trái tim cũng thiếu chút nữa đình chỉ.
“Cậu nói bậy vừa thôi,trời ơi ngày hôm đó là cậu muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, nên bị tôi đuổi đi mà, tôi có làm cái gì đâu cơ chứ? Tôi chưa từng làm việc gì vượt qua bổn phận của chủ quán và nhân viên!”
Quan Sơn Nguyệt xốc chăn bông lên, cười toe toét: “Đúng vậy, tình hình thực tế là như thế, giấy nghiệm thương toàn bộ đều là giả, nhưng tình hình thực tế chỉ có anh biết, em biết, trời biết, đất biết, những người khác đâu có biết? Nếu sau này báo chí đưa tin ông chủ của quán sườn lợn Gia Thanh nổi tiếng ở Thiên Mẫu dụ dỗ gian *** một học sinh chưa đầy mười tám tuổi, anh cảm thấy mọi người sẽ tin tưởng cậu học sinh vừa thanh thuần vừa đáng yêu như em, hay là tin tưởng anh?”
Cung Chính Hoa tưởng tượng đến tình cảnh kia, không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Quan Sơn Nguyệt nở nụ cười đáng yêu: “Dù sao đi nữa, anh dám cường bạo thiếu gia của giới hắc đạo! Nhất định sẽ bị vứt xuống Thái Bình Dương, đúng hay không? Cho nên chúng ta phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thì cho nó biến luôn.”
“Nhưng tôi cái gì cũng chưa làm mà,rốt cuộc cậu muốn gì đây? Quan Sơn Nguyệt!”
Quan Sơn Nguyệt đè tay Cung Chính Hoa lại, gương mặt anh tuấn siêu cấp đáng yêu kề sát mặt hắn: “Muốn gì à? Ý tứ rất đơn giản, ông chủ, chỉ cần anh bồi thường cho nỗi khổ tương tư của em là được, tất cả sẽ được dàn xếp êm xuôi.”
“Là sao?
“Để cho em làm khoảng vài trăm lần là được.”
Làm gì? Làʍ t̠ìиɦ hả? Cùng nam nhân? Cung Chính Hoa thiếu chút nữa đã ói hết ra, hắn rống giận: “Cậu đừng quá phận, tôi tuyệt đối không chịu thua loại uy hϊếp ngây thơ như vậy đâu, tuyệt đối sẽ không!”
“Vậy anh bước ra ngoài đi, có lẽ anh sẽ bị gϊếŧ ngay trên đường, còn em sẽ bệnh chết ở đây. Bất quá, chúng ta vì sao lại phải chọn phương pháp cực đoan nhàm chán này chứ? Gia tộc của em rất thích sử dụng những loại biện pháp ướŧ áŧ bẩn thỉu, chỉ cần có lợi cho bản thân là được,không cần quan tâm đến người khác đâu.”
Trong nháy mắt,nét đáng yêu trên gương mặt của y đột nhiên trở nên sắc bén và quyết đoán, Quan Sơn Nguyệt lúc này thoạt nhìn rất giống một người lớn. Cung Chính Hoa cảm giác được trên người y có một cỗ quyết đoán không gì sánh kịp,hắn cơ hồ đã đình chỉ hô hấp….Nhưng sau đó, nụ cười đáng yêu đã che lấp đi sự sắc bén ban nãy, Quan Sơn Nguyệt cười đến mức siêu khả ái,y cầm lấy tay của Cung Chính Hoa, thoạt nhìn không có tính uy hϊếp gì cả, nhưng lại thập phần thuyết phục.
“Em không thích ép buộc, chúng ta đổi phương thức khác đi. Em không xin anh làʍ t̠ìиɦ với em, nhưng chỉ muốn anh để cho em hôn anh thôi, thời gian, địa điểm cũng không hạn chế, khi em hôn anh, nếu anh không thích, có thể không cần đáp lại, khi em làʍ t̠ìиɦ với anh, nếu anh cảm thấy ghê tởm, thì có thể đẩy em ra. Nếu bị anh từ chối, em tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm nữa, như thế nào? Điều kiện này đối với anh quá có lợi đi!”
“Tôi căn bản là không cần phải đáp ứng loại điều kiện quỷ dị này.”
Nghe được câu trả lời của Cung Chính Hoa,gương mặt Quan Sơn Nguyệt trầm xuống, bỗng nhiên giọng điệu trở nên hung ác : “Anh đã không biết trân trọng tình yêu của em, em sẽ cường bạo anh! Dù sao lão cha của em cũng bảo là sẽ dọn dẹp tàn cuộc, anh họ cũng cổ vũ em không cần lề mề,dù sao cường bạo là con đường ngắn nhất để khuất phục anh, em nên sớm nghe lời bọn họ nói mới đúng.”
Gia tộc gì thế này,dạy con mình như vậy sao?
Gương mặt đáng yêu của Quan Sơn Nguyệt thật sự trở nên vô cùng hung bạo, lập tức đẩy hắn ngã lên giường, xé rách quần áo của hắn.
Cung Chính Hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn không ngờ thân là nam nhân mà còn bị nam nhân cường bạo.
“Chờ một chút, Quan Sơn Nguyệt, cậu mà làm như vậy, cả đời tôi cũng không tha thứ cho cậu đâu.”
“Dù sao cũng không có được tình yêu của anh, để cho anh hận em cả đời cũng tốt, như vậy về sau mỗi khi nhớ tới em, ít nhất anh sẽ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cũng coi như em đã chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng anh.”
Loại luận điệu kì quái này làm cho Cung Chính Hoa cơ hồ sắp phát điên, nhưng Quan Sơn Nguyệt thoạt nhìn thật là mạnh bạo, hắn vội vàng kêu lên: “Cậu dừng tay! Được, tôi chấp nhận điều kiện của cậu, được chưa?”
Quan Sơn Nguyệt nở nụ cười, còn cố ý vặn vẹo lời nói của hắn: “Ông chủ, sớm thừa nhận anh yêu em không phải là được rồi sao, vì sao cứ khẩu thị tâm phi như vậy chứ? Bất quá sự ngại ngùng của anh rất kí©h thí©ɧ, làm cho người ta hưng phấn chịu không nổi đây nè! Em rất muốn hôn anh, ông chủ, anh phải ngoan ngoãn để cho em hôn đó nha.”
Nói hôn liền hôn, tuyệt không lãng phí thời gian. Quan Sơn Nguyệt giống như đỉa gặp phải da trâu,dính chặt lấy cơ thể của hắn, liều mạng cắn lên môi Cung Chính Hoa. Vì trả thù Quan Sơn Nguyệt, hắn sống chết cũng không chịu mở miệng.
Quan Sơn Nguyệt thấp giọng nở nụ cười: “Ông chủ, anh thật đáng yêu, ngậm chặt miệng không cho em hôn,biểu tình quật cường so với trước kia còn đáng yêu hơn một trăm vạn lần.”
Hắn là cố ý đó, hắn cũng nhắm chặt mắt,quyết tâm không nhìn đến Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt nhu nhu bờ môi của hắn, sau đó lại nhẹ nhàng cắn hai má, làm cho trên mặt Cung Chính Hoa cảm thấy một trận ngứa ngáy khó nhịn.
Quan Sơn Nguyệt một mặt nhẹ nhàng liếʍ, một mặt lãnh đạm cười : “Ông chủ, thành thật nói cho anh nghe, em yêu anh như vậy, làm sao có thể cường bạo anh được? Kia chính là lừa anh thôi, bất quá anh liền sập bẫy nhanh như vậy, thật sự đáng yêu quá chừng! Đáng yêu đến mức em rất muốn đè anh,nhưng bất quá mấy ngày nay em đang giả vờ bị bệnh để gạt tổng quản, không có ăn cơm, nên không có tinh lực để làm loạn, chờ em ăn no, chúng ta sẽ tiếp tục nha.”
Chính mình lại trúng kế! Cung Chính Hoa vừa nghe đến lời y nói, lập tức tức giận mở to mắt ra.
Quan Sơn Nguyệt mở cửa, hướng ra phía ngoài hét lớn: “Tôi muốn ăn cơm, lấy cơm lên đi, tôi sắp chết đói! Đúng rồi, chuẩn bị luôn cho ông chủ của tôi một phần, chúng tôi phải cùng nhau thưởng thức bữa ăn tình yêu!”
…
…
Bữa ăn tối gồm có dưa chua cùng một ít rau xanh, còn có món cơm tẻ nóng hầm hập. Nhưng tâm tình Cung Chính Hoa lại ác liệt tới cực điểm,đã bị người ta bắt cóc đến nơi đây, còn bị sắp đặt đến mức này, lời đã nói ra nên không thể thu hồi lại được nữa, nhưng bị một nam sinh đáng yêu bảo mình thực đáng yêu, hắn quả thực là vô dụng hết sức!
“Ông chủ, anh không cần ngoáy mấy cây rau nữa, chúng thật đáng thương.”
“Kệ tôi, bây giờ tôi muốn ngoáy thế nào thì liền ngoáy như thế, có sao không? Chúng ta có ước định là không thể ngoáy rau sao? Cậu nói đi! Có không?”
Đương nhiên biết mình đang phát tiết tức giận, nhưng ngữ khí thật sự quá mức cách điệu, giống y như một đứa nhỏ đang sinh sự. Có điều,lúc này Cung Chính Hoa cũng không có thời gian để xem lại bản thân, hắn càng dùng sức ngoáy rau, giống như mấy cọng rau kia chính là cái đầu của Quan Sơn Nguyệt, nhưng càng làm thì càng tức giận. Hắn đối với biểu hiện không tiền đồ của mình cũng thập phần sinh khí, nếu biết y không cường bạo mình, thì đâu có đáp ứng loại điều kiện vớ vẩn như vậy?
“Ông chủ, y học có nói,nếu một người nam nhân thường hay sinh khí, nhất định là do tính dục không được thỏa mãn. Anh chờ một chút,em nhất định sẽ giúp anh thỏa mãn, như vậy tính tình của anh sẽ không bị phá hủy.”
Cung Chính Hoa nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng: “Tính dục của tôi rất bình thường, hiểu không?”
“Vậy cho em hỏi, lần làʍ t̠ìиɦ cuối cùng của anh là khi nào?”
Mặt đỏ, hắn vì sao phải chịu đựng loại quấy nhiễu *** nhàm chán này nhỉ? Cung Chính Hoa quát lớn: “Tôi không cần phải trả lời mấy vấn đề tư mật như vậy!”
“Ông chủ,anh đã thật lâu không có làm, đúng hay không?”
“Tôi là một nam nhân có tính dục không mạnh, đã hiểu chưa!”
Đặc biệt cường điệu hai chữ nam nhân, Cung Chính Hoa lần thứ hai nghiến răng nghiến lợi nói.
Quan Sơn Nguyệt cầm chén húp một ngụm cháo, cười đến thập phần đáng yêu: “Tính dục không mạnh? Ông chủ, đó là do anh không gặp được em đấy thôi, nếu làm với em một lần, anh nhất định sẽ bị nghiện! Hay là làm thử nha? Em nhất định sẽ đưa anh đến cao trào.”
Hắn chỉ muốn có cái gì đó để bịt kín hai lỗ tai lại, không muốn nghe loại ngôn ngữ hạ lưu kia nữa :”Tôi đã chấp nhận điều kiện của cậu rồi, tôi có thể trở về mở quán được chưa?”
“Không được, lỡ anh chuồn mất thì làm sao bây giờ?”
“Còn cái quán thì làm sao tôi chuồn được?”
“Ông chủ, lão cha của em còn hai tuần nữa thì sẽ trở về, không hiểu vì sao, cứ đến tháng chín hàng năm thì em sẽ phát bệnh, hiện tại là tháng chín rồi, bệnh sắp tái phát, cho nên lão cha sẽ trở về để chăm sóc em, anh chờ sau khi em hết bệnh, mới trở về quán,được không?”
“Phát bệnh?” Cung Chính Hoa nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy Quan Sơn Nguyệt rất bình thường, sắc mặt hồng hào, như thế nào cũng nhìn không ra là đang bị bệnh, nhất định lại đang muốn lừa hắn mà : “Lại gạt tôi, có phải hay không?”
Quan Sơn Nguyệt trầm trọng lắc đầu : “Không, em là thật sự sinh bệnh, hàng năm đến ngày trăng tròn tháng chín, em sẽ bị bệnh, em sợ mình sẽ chết, cho nên trước khi chết, em muốn được ở cùng một chỗ với anh.”
Chết? Càng nói càng khoa trương, rõ ràng là muốn hạn chế hành động của hắn, không muốn cho hắn trở về Thiên Mẫu mở quán. Cung Chính Hoa tức giận cực kỳ, dù sao ý của Quan Sơn Nguyệt chính là mặc kệ như thế nào cũng không cho hắn trở về, càng cầu xin y thì càng mất mặt. Hắn tiếp tục ra sức đâm rau, sau đó phẫn hận nhét nó vào miệng, giống như đang cắn cái đầu của Quan Sơn Nguyệt.
“Ông chủ, em đã nhờ người chuẩn bị một gian phòng bên cạnh cho anh, anh có thể ngủ ở nơi đó. Quần áo cùng dụng cụ tắm rửa đều đã có sẵn, nếu anh mệt mỏi thì có thể đi nghỉ ngơi trước, em buồn ngủ rồi, ngủ ngon nha.”
Cung Chính Hoa giật mình nhìn theo bóng dáng của Quan Sơn Nguyệt, không thể tưởng được Quan Sơn Nguyệt cái gì cũng chưa làm, hắn vốn nghĩ...... đến buổi tối, Quan Sơn Nguyệt nhất định sẽ có những hành động ác liệt hơn, không thể ngờ là y lại không làm bậy, thật sự còn ngoan ngoãn chui vô chăn để ngủ.
Hắn đứng lên, có điểm hơi bối rối, bởi vì tình huống đều ngoài dự của hắn.
Quan Sơn Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn : “Ông chủ,chén bát trên bàn cũng không cần thu dọn, một chút nữa bọn họ sẽ tự động đến dọn dẹp. Anh mệt mỏi chưa? Mau đi ngủ đi, bỗng nhiên em cảm thấy mệt mỏi quá, có phải bên ngoài đang có mưa không? Em ngửi được hương vị hơi đất.”
Y đối thoại ông nói gà bà nói vịt, làm cho Cung Chính Hoa càng cảm thấy khó hiểu hơn. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không có mưa, thậm chí ngay cả dấu hiệu cũng không có, nhưng Quan Sơn Nguyệt giống như thực mệt mỏi, đôi mắt nhắm chặt lại, hắn cảm thấy không khí có chút quái dị, thành thật nói: “Bên ngoài không có mưa.”
Quan Sơn Nguyệt bỗng nhiên trở nên mệt mỏi vô cùng, dường như không mở nổi hai mí mắt, y thốt ra câu được câu không: “Ác, đợi lát nữa trời sẽ mưa. Ông chủ, ngủ ngon.”
Cung Chính Hoa đang muốn hỏi y, rốt cuộc là y đang làm cái quái gì, nhưng Quan Sơn Nguyệt đã thật sự nhắm mắt, giống như đã ngủ rất say. Cung Chính Hoa cảm thấy sự việc có điểm không thích hợp, nhưng cũng không biết là không đúng chỗ nào, vì thế, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, bên ngoài có người dẫn hắn đi đến gian phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Trong phòng của hắn, quần áo, dụng cụ rửa mặt chải đầu đều có đầy đủ, hắn ngồi trên giường, còn có người trải giường chiếu sẵn cho hắn, sau đó cung kính nói với hắn: “Cung tiên sinh, xin nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, cám ơn.” Cung Chính Hoa chui vào trong chăn bông, tuy rằng hắn bị người ta bắt cóc, nhưng mọi người ở đây tựa hồ đối với hắn thực kính trọng, hắn cũng không bị ngược đãi, nhưng vẫn cảm thấy có một sự quái dị thật khó nói, hắn nằm ở trên giường nghĩ tới nghĩ lui, qua một lúc lâu, cũng dần dần rơi vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, nghe được một trận sấm sét,bên ngoài trời đang đổ mưa to. Hắn mơ màng ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là có mưa, Lời nói của Quan Sơn Nguyệt quả nhiên đã ứng nghiệm.
Lúc này,có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, lộn xộn mà hỗn loạn, hắn nhấc chăn lên, đi đến cạnh cửa, còn chưa kịp mở cửa phòng, đã nghe bên ngoài truyền đến nhiều tiếng nói thì thầm,mà nội dung đều rất giống nhau,chỉ có một câu khiến kẻ khác dị thường hoảng sợ —-
“Thiếu gia phát bệnh rồi!” ( Bệnh gì đây ta,ta nhớ lúc coi Who’s sleep with me,em Jae cũng phát bệnh vào những đêm mưa.)
————————————
Ta oải truyện của chị Tư wa’,chi chít chữ = =”,edit wai` wai` mà ko có điểm kết,chuột còn bị khìn nữa chứ:((