Chương 1

1.

Tên tôi là Lương Miên, tôi là một diễn viên nhỏ bé tuyến mười tám.

Tôi lăn lộn trong giới giải trí được năm năm, diễn không ít nhân vật nhưng hoàn toàn không có chút gì liên quan đến chữ ""nổi"".

Người đại diện nói tôi còn thiếu chút vận may, không có duyên với người xem.

Lúc quần chúng thích xem diễn viên có thực lực, kĩ năng diễn xuất của tôi còn rất yếu.

Lúc quần chúng thích xem mỹ nữ ngốc manh, nhân vật của tôi phần lớn lại là nữ phụ ác độc.

Hôm nay là lễ trao giải Kim Long.

Nhân vật trong bộ phim điện ảnh tôi tham gia được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất.

Tôi biết rõ bản thân hôm nay chỉ đến để góp đủ sĩ số.

Tôi của quá khứ tuyệt đối không có chuyện được mời tham gia, nhưng diễn viên cạnh tranh vai diễn này với tôi đột nhiên xảy ra chuyện, sau đó tôi đã tham dự bộ phim kia rồi được đề cử.

Tôi mặc chiếc váy mua trên Taobao với giá 800 tệ, đứng bên cạnh đợi đến lượt lên thảm đó.

Trước mặt tôi là minh tinh đang nổi Kiều Vân Ý, mới ra mắt nửa năm đã nổi tiếng. Cô ta ra mắt trong tác phẩm "Mối tình thần tiên" ăn khách được công chiếu vào mùa hè, sau đó trở thành tiểu hoa đán được yêu thích nhất bây giờ.

Trong kịch bản, cô ta diễn vai tiểu sư muội nên duyên với đại sư huynh do ảnh đế Hạ Hàn thủ vai, tạo nên một cp khiến cư dân mạng bấn loạn.

Ánh mắt tôi trầm xuống, nhớ đến nhân vật mà tôi đã bỏ lỡ.

Lúc ấy đoàn làm phim "Mối tình thần tiên" thông báo tôi đã thử vai thành công, nhưng trong thông báo chính thức vài ngày sau, Kiều Vân Ý lại là người diễn vai tiểu sư muội.

Người đại diện nói muốn đi đòi lại công bằng cho tôi.

Nhưng giới giải trí không có sự công bằng, chỉ có nổi và không nổi.

Sau đó không biết trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại tham gia bộ phim điện ảnh này, bây giờ còn may mắn được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

2.

""Tách tách! Tách tách!""

Tiếng máy ảnh không ngừng vang lên, ánh đèn flash chói mắt không ngừng nhấp nháy, khuôn mặt đáng yêu của Kiều Vân Ý có chút không phù hợp với lễ phục gợi cảm.

Các phóng viên giành trước đoạt sau, muốn chụp được hình ảnh đẹp nhất.

Trước khi lên thảm đỏ, MC đứng bên cạnh giục tôi đi nhanh lên một chút, không nên dừng lại.

""Đây là ai vậy?""

""Không biết.""

""Anh chụp đi, tôi không chụp đâu, tôi không muốn lãng phí film của mình.""

""Anh không chụp thì tôi cũng không chụp.""

Trong tiếng nói lẫn lộn, mấy phóng viên thả máy ảnh xuống, bắt đầu loay hoay xem những ảnh chụp trước.

Gió tháng 12 lạnh thấu xương thổi qua tà váy dài quá gối, gió lạnh thổi qua làn da trần khiến tôi rùng mình, tôi không khỏi bước nhanh rời đi.

3.

Chỗ ngồi của tôi nằm ở ngoài cùng bên phải hàng cuối cùng, bên cạnh là Kiều Vân Ý.

Những người tham gia ngày hôm nay không phải người tai to mặt lớn thì cũng là diễn viên lão làng, xem ra ngay cả Kiều Vân Ý cũng chỉ có thể ngồi hàng cuối cùng.

""Anh có nhầm không vậy? Sao chỗ của tôi lại ở đây, có phải mấy người để sai chỗ rồi không?"" Kiều Vân Ý tức giận chất vấn nhân viên công tác.

""Cô Kiều, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, vị trí của cô ở đây không sai.""

""Không thể nào! Dựa vào vị trí của tôi thì sao có thể ngồi hàng cuối cùng được! Chắc chắn là có nhầm lẫn, như vậy đi, anh sắp xếp cho tôi vị trí khác, chuyện này cứ làm vậy đi.""

Vẻ mặt nhân viên công tác cũng hiện rõ sự khó xử: ""Chuyện này...""

Trợ lí Kiều Vân Ý thận trọng kéo tay cô ta: ""Chị, bỏ đi, mọi người xung quanh đều đang nhìn kìa.""

Diễn viên xung quanh đều nhìn về phía cô ta với ánh mắt dò xét xen lẫn chút chế nhạo.

Nhân viên công tác cũng thuận tiện nói: ""Hay là thế này đi, hôm nay trong hội trường cũng khá lạnh, tôi lấy chăn cho cô xem như quà xin lỗi vậy.""

Kiều Vân Ý đỏ mặt ngẩng đầu lên, cao ngạo ừ một tiếng xem như đồng ý.

Lúc tôi dời ánh mắt sang chỗ khác không may đối mặt với cô ta, ánh mắt Kiều Vân Ý mang theo sự tức giận.

Cô ta ung dung nói: ""Thanh Thanh, đúng là bây giờ kiểu chó mèo nào cũng dám chế giễu chị.""

Nhìn thì có vẻ như cô ta đang nói chuyện với trợ lí của mình nhưng ánh mắt lạnh lùng lại nhìn tôi chằm chằm: ""Chị chỉ tạm thời ngồi đây thôi, không giống một ít người, cố mà quý trọng đi, lần sau chưa chắc đã được đi đâu.""

Vừa dứt lời nhân viên công tác đã ôm chăn đến, phát cho mỗi nữ minh tinh một cái.

Lúc phát đến tôi, Kiều Vân Ý đột nhiên lên tiếng:

""Cho tôi thêm một cái nữa đi, hôm nay mặc ít nên hơi lạnh.""

Nhân viên công tác khó xử nhìn tôi, cái chăn trong tay đưa cũng không được mà không đưa cũng không được.

Tôi cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng nói:

""Không sao, đưa chăn cho cô ấy đi! Trời rất lạnh, mặc ít như vậy mà lại không được đề cử giải nào, đi tay không về cũng tủi thân lắm, mang được thêm một cái chăn về cũng còn hơn đi trống tay nha.""

""Cô! Cô..."" Kiều Vân Ý tức giận đến mức mặt lúc trắng lúc đỏ, ra vẻ muốn dạy dỗ tôi.

Trợ lí của cô ta giữ cô ta lại: ""Chị Vân Ý, tất cả mọi người đều đang nhìn, bỏ đi, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.""

Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi: ""Cô chờ đó cho tôi.""

4.

""Lễ trao giải Kim Long thứ ba mươi ba xin chính thức được bắt đầu.""

[A a a a, cô ấy kìa!]

[Thật muốn ngồi cùng chỗ với cô ấy, phiền quá, vì sao lại xếp chỗ mình xa như vậy chứ]

[Chẳng lẽ mình không thể ngồi đằng sau với cô ấy sao?]

""Âm thanh gì vậy?"" Tôi nghi ngờ nói.

""Đâu có âm thanh gì đâu? Tôi thấy cô có tuổi rồi nên tai bị lãng đấy."" Kiều Vân Ý ở bên cạnh châm chọc.

Xung quanh không có người nói chuyện, trong lúc tôi đang nghi ngờ thì âm thanh kia lại lần nữa xuất hiện.

[Bên kia có một cái màn hình nhỏ, mình giả vờ quay đầu nhìn sang đấy chắc cô ấy sẽ không phát hiện đâu nhỉ?]

Tôi cẩn thận phân biệt, giọng nói này... Đây không phải là giọng của Hạ Hàn sao?

Tôi nhìn về phía hàng đầu, nhìn về phía bóng dáng kia.

Đúng lúc đó anh cũng nhìn thoáng về phía sau.

[A a a a! Cô ấy nhìn mình! Cô ấy nhìn mình!]

[Cô ấy nhìn mình lâu quá!]

[Hu hu, váy ngắn quá, chắc cô ấy rất lạnh, đau lòng ghê.]

[Cái cô đóng nữ chính kia cũng đâu có ốm đau gì, thật quá đáng, một người mà muốn đến hai cái chăn, hại bé cưng của mình không có chăn đắp.]

[Không được, mình phải tìm người đưa chăn cho Miên Miên nhà mình.]

Sau đó tôi chỉ thấy Hạ Hàn nói gì đó với nhân viên công tác ở bên cạnh, một lát sau lập tức có người đến đưa chăn cho tôi.

Cho nên đây là tiếng lòng của Hạ Hàn sao?

Tôi đè nén sự kinh ngạc trong lòng, nhỏ giọng nói cảm ơn.