Chương 22

Xử lý xong vết thương của Chồng Cũ, Tiểu Mĩ Nhân định tống cổ người ta đi.

May là Chồng Cũ cũng hết sức biết ý, chủ động đứng dậy từ biệt trước.

“Vậy tôi về nhé. Không cần tiễn tôi đâu.”

“Ai thèm tiễn anh chứ,” Tiểu Mĩ Nhân xỏ giày, ngẩng mặt dòm đối phương, “tui xuống nhà lấy đồ ăn đặt sẵn.”

Cái hồi Chồng Cũ chưa phải là chồng cũ, còn lâu Tiểu Mĩ Nhân mới dám đặt đồ ăn ngoài. Chỉ xuống nhà mua phá lấu(1) ăn thôi mà cậu còn bị lải nhải đến điếc cả tai.

(1) Gốc là 滷味 (lou mei), một món ăn của ẩm thực Phúc Kiến – Triều Châu. Về cơ bản nó là anh em của phá lấu, khác nước dùng và gia vị.

Không sạch sẽ, không vệ sinh, không so được với đồ nhà làm.

Cũng bởi giờ đây đã li cmn hôn rồi, Tiểu Mĩ Nhân mới to gan cuồng vọng như thế.

“Đồ ăn ngoài…” Chồng Cũ nhíu mày toan mở miệng, nhưng rồi nín bặt trước ánh nhìn chằm chằm của Tiểu Mĩ Nhân.

Lúc nãy vừa bảo không nói nữa, hiện giờ Chồng Cũ đành nghiến răng, chẳng nói chẳng rằng bước ra ngoài.

Tiểu Mĩ Nhân rất mực hài lòng, cái đuôi nhỏ vểnh tít lên trời.

Xưa nay toàn là Chồng Cũ hành hạ cậu, giờ thì nghiệp quật rồi nhá.

Tạ ơn đồ ăn ngoài!

Hô hô hô.

.