Khi ta mới vào Thanh Vân Tông, Thanh Vân Tông không hùng mạnh như bây giờ.
Tuy rằng lúc ấy có rất nhiều đệ tử ngoại môn, lại không có trưởng lão nào nhận đệ tử chân chính, ta là đệ tử đầu tiên được sư phụ thu nhận, đồng thời cũng là đệ tử đầu tiên của Thanh Vân Tông được bốn vị trưởng lão truyền thụ.
Cho nên chưởng môn ngày thường dạy ta thần thông, cũng coi như một nửa sư phụ, nếu hắn ra tay ta sẽ không dám đánh trả, nếu không sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo.
Tất cả mọi người đều biết tương lai ta sẽ tiếp quản Thanh Vân Tông sau khi đắc đạo thành tiên, trong toàn bộ tông môn tu tiên, trừ bỏ ba vị trưởng lão cùng với sư phụ của ta, cùng thế hệ thậm chí đời sau có thể cùng ta bất phân thắng bại chỉ có Quý sư đệ.
Dù chúng ta nhìn như bất khả chiến bại nhưng điều không phải ai cũng biết là ta cùng Quý sư đệ đều có nhược điểm trí mạng, chưởng môn đã từng không khách khí trước mặt chúng ta, nói sư phụ ta chính là cái nhặt rác rưởi, chuyên thu phế vật điểm tâm.
Quý sư đệ nghe vậy cũng không để ý chút nào, hắn vốn dĩ rất ít nói, dưới sự vất vả cần cù chỉ dạy của sư phụ, hắn càng im lặng hơn giống như một người câm.
Ta tuy rằng nghe khó nghe nhưng không thể phản bác được, ta bẩm sinh linh thức bị hao tổn, chỉ cần bị thương nặng sẽ rất khó khỏi hẳn, ba hồn bảy phách của Quý sư đệ đã bị mất một hồn một phách, nếu không tìm được, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ trở thành kẻ ngốc, hơn nữa Thịnh Mạnh Thương một phàm nhân không có linh lực, còn không phải là túi quà lớn phế vật điểm tâm sao.
Ở một khía cạnh nào đó chưởng môn độc mồm độc miệng, đối ta cũng coi như nhân nhượng, ta nghĩ mình có thể tạm thời cứu được Thịnh Mạnh Thương.
Vì thế ta quyến định bình tĩnh lại và nói chuyện với hắn một cách đạo lý.
Nhưng vừa mở miệng làm bộ, đang muốn thao thao bất tuyệt thì bên tai đột nhiên truyền đến đau nhức, gió lạnh như dao nhỏ thổi qua mặt, lỗ tai ù đi, giống như màng nghĩ đều phải vỡ máu chảy ra.
Ngước mắt nhìn lại, ta suýt nữa kinh rớt cằm, chưởng môn giận không thể kiệt, nổi lên sát tâm, tập trung tám phần linh lực tụ lại lòng bàn tay phải, không cho ta cơ hội cứu Thịnh Mạnh Thương khỏi cơn nguy khốn.
Phải biết rằng năm đó Thông Thiên Tháp nội yêu ma chạy ra, Yêu Vương lên núi khıêυ khí©h, hắn đều không có dùng qua tám phần linh lực.
Từ lần đó các vết nứt trên Thông Thiên Tháp không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu, Yêu Vương cũng chịu tổn thất lớn và trở lại yêu giới để dưỡng thương, chưởng môn bế quan hơn phân nửa tháng lại là một cái hán tử tung tăng nhảy nhót phá hoại mà.
Ta chỉ cảm thấy muốn không xong, trời không cứu ta thì ta chỉ có thể đại nghịch bất đạo.
Vì vậy khi chưởng môn bắn ra linh lực lạnh lẽo vào Thịnh Mạnh Thương, thân thể ta nhanh hơn não, che ở trước người Thịnh Mạnh Thương, sống sờ sờ mà chắn một đòn này.
Thoáng chốc cơn gió mạnh nổi lên, hai luồng linh lực mạnh mẽ va chạm và tỏa ra bốn phía như những cây kim mỏng quấn quanh thân, người đệ tử đứng cạnh chúng ta bị linh lực chấn động còn chưa kịp phục hồi sau tình huống bất ngờ, họ đều bị linh lực chấn bay ra ngoài, nện thẳng trên mặt đất nôn một búng máu.
Có người còn đập hư vài toà thạch đèn mà ta phải tốn rất nhiều công sức mới khiêng từ chân núi lên, trong lòng tức khắc nhỏ máu.
Nhưng hiện tại so lòng đang nhỏ máu chính là lục phủ ngũ tạng của ta bắt đầu quặn đau, cho dù tu vi ta đến linh mạch, tu vi rất cao, vẫn cần ăn ba chén cơm lớn mới có sức lực từ thân thể phàm thai, làm sao mà đánh với thượng tiên được.
Linh lực mạnh mẽ như một cột đá khổng lồ nện thẳng vào người ta, máu thịt giống như bị người cầm dao nhỏ cắt từng miếng xuống, đau đớn đến mức trước mắt ta tối sầm.
Dây cột mái tờ dài bị đứt gãy, theo y phục bay loạn, sợi tóc xõa chạm qua khuôn mặt, ta lại chỉ cảm thấy đau đớn, như tơ nhện hoặc như thanh kiếm cào vào da.
Ta còn chưa dùng dây cột tóc được mấy lần, sự vụ đường chưởng sự chắc sẽ mắng ta phá của.
Chưởng môn cũng bất ngờ khi thấy ta đột nhiên bao che hành vi đánh đến trở tay không kịp, vội vàng thu linh lực.
Linh lực đột nhiên bị thu lại, linh lực phóng ra từ bàn tay ta quấn lấy linh lực của chưởng môn, tất cả đều hắn ngược về phía ta, ta bị đẩy lùi vài bước, lưng đυ.ng vào ngực Thịnh Mạnh Thương.
Một bàn tay to thực ấm áp đỡ bên eo sườn của ta, Thịnh Mạnh Thương bị đẩy lùi lại vài bước mới đứng vững được.
Ta cảm thấy nội tạng của mình đều đã vỡ thành từng mảnh, trong cổ họng dâng lên mùi máu tươi, ta lại nuốt xuống, nhưng ngay sau đó lại trào lên từ ngụm này đến ngụm khác, cuối cùng ta không nhịn được nữa mà nôn ra ngoài.
Máu tươi ấm áp thấm qua khe hở ngón tay rồi chảy ra, ta khó chịu phụ hai tiếng, máu tràn khắp cằm và cổ, ướt đẫm cổ áo ta.
Nhớ không được chật vật đến khi nào, thậm chí còn không có sức lực để chạy về Tễ Nguyệt Sơn trốn đi, ta còn dựa vào trên người Thịnh Mạnh Thương, mới có thể không ngã đi xuống.
Sớm biết rằng như vậy, ta nên luyện thật tốt kỹ thuật quỳ tốc độ, không đợi chưởng môn ra tay liền ấm đầu Thịnh Mạnh Thương xuống xin tha.
Nhưng Thịnh Mạnh Thương chính là con bạch nhãn lang, vừa rồi từ chất phác trong ánh mắt đến một tia khϊếp sợ của hắn đều như là ảo giác, hắn liền chưa cho ta cơ hội dựa vào người hắn thì hắn lập tức buông lỏng tay ra, hại ta lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Tiểu tử thúi, lần này ta bỏ vốn lẫn gốc, đúng là không lương tâm.
Chưởng môn mắt lạnh thất vọng nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Quân, ngươi làm gì vậy, không biết nếu bản tôn không thu lực, hiện tại người đã chết sao?”
Ta khụ hai tiếng, miễn cưỡng bài trừ vẻ tươi cười: “Đệ tử biết.”
“Ta nghĩ ngươi cũng bị ta ma này mê hoặc tâm hồn, dám đối kháng với bản tôn.” Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, phát huy đầy đủ đạo lý truyền thống tốt đẹp của hắn, lại lần nữa muốn động thủ.
Bộ dáng hiện tại của ta, đừng nói tám phần, một phần linh lực đều tiếp không được, cho nên ta vội nói: “Chưởng môn, Thanh Vân Tông môn quy điều 147, chân truyền đệ tử phạm sai lầm từ nơi sơn môn trừng phạt, Thịnh Mạnh Thương là sư đệ ta, có chết cũng phải từ phía sư phụ ta quyết định.”
Lời này vừa nói ra, chưởng môn sửng sốt, chỉ sợ chính hắn cũng chưa nghĩ đến hắn chế định môn quy có một ngày có thể hạn chế hắn.
Môn quy xem như là phúc lợi của chân truyền đệ tử, cuối cùng Thịnh Mạnh Thương cũng được hưởng thụ, tuy rằng sư phụ ta có thể không bỏ qua hắn, nhưng vẫn tốt hơn tình hình hiện tại khi hắn chỉ kém một bước đi vào Diêm Vương điện.
Chưởng môn thu hồi linh lực, liếc nhìn Thịnh Mạnh Thương, lại liếc nhìn ta một cái, hận sắt không thành thép: “Không hổ là Lâm Bất Hi dạy ra hảo đồ đệ, nhanh mồm dẻo miệng, nếu súc sinh này một lòng hướng thiện, ta cũng có thể phong một con ngựa cho hắn, nhưng hiện tại xem ra bản tôn không thể không gϊếŧ hắn.”
Gió từ sơn môn thổi vào làm xù vài sợi tóc dài rơi trên cổ ta, linh khí nóng rực va chạm khắp nơi dần dần dịu xuống, ta hỏi: “Trong miệng chưởng môn thiện là cái gì? Sư phụ từng dạy dỗ chúng ta, hại người mới tính là ác, Thịnh Mạnh Thương chưa từng hại người, liền tính hắn đáng chết cũng cần phải điều tra nhân quả rõ ràng, nếu hắn đắm mình trụy lạc tu tập đường ngang ngõ tắt, không cần chưởng môn động thủ, đệ tử tự mình gϊếŧ hắn.”
“Tiên Minh đại hội hiện giờ sắp tới, chưởng môn cũng không muốn để người khác biết Thanh Vân Tông đã để tà ma ở lại nhiều năm như vậy đi?” Ta thấy chưởng môn không nói lời nào, tiếp tục nói: “Nếu Thịnh Mạnh Thương nhất định phải chết, chờ Tiên Minh đại hội kết thúc, đệ tử liền tìm một góc xó xỉnh xử lí hắn sạch sẽ.”
Lời này tuy nói ra rất ác độc, thoạt nhìn phục hợp với chức trách về sau của ta, hết thảy phong cách lấy Thanh Vân Tông là chủ.
Có lẽ ngày thường ta rất ngoan ngoãn, không ngờ ta lại nói ra lời này, chưởng môn á khẩu không trả lời được, mấy đệ tử còn có sức lực ăn dưa cũng nhìn ta với ánh mắt khó tin.
Ai dám ngỗ nghịch với chưởng môn, ai? Khẳng định không phải ta.
Ta thấy chưởng môn cúi đầu trầm tư, tưởng mình an toàn, đang muốn quay đầu nói hai câu tàn nhẫn làm Thịnh Mạnh Thương chạy nhanh cút, liền thấy tròng mắt hắn nhìn phía trước đột nhiên co rút lại, hắn giơ tay muốn đẩy ta ra, lớn tiếng nói: “Tránh ra!”
“Các đệ tử mà Lâm Bất Hi dạy đều có đức hạnh như nhau, mềm lòng.” Chưởng môn cười lạnh nói.
Hắn không nói đạo nghĩa, hắn từ phía sau đánh lén, trực tiếp tránh ta mà triều Thịnh Mạnh Thương đánh tới, linh lực cường đại so vừa rồi càng tràn ngập sát khí, chưa kể năng lực thể chất của ta đừng nói mà chắn được, ở một bên mọi người đều bị chấn đến bay ra đập hư một cái thạch đèn.
Thịnh Mạnh Thương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đầu óc ta chạy rất nhanh nhưng máu còn chưa phun sạch sẽ đâu, trước mắt là đỏ một mảnh đen một mảnh, đã là nỏ mạnh hết đà, đi một bước đều khó khăn.
Đúng lúc ta đang nhìn chưởng môn sắp đánh tới Thịnh Mạnh Thương, đột nhiên một cái bóng trắng xuất hiện, một tay đánh bay Thịnh Mạnh Thương đi ra ngoài, chưởng môn nhìn thấy người tới cũng lập tức thu hồi linh lực.
Trong tầm nhìn mờ ảo của ta, ta chỉ thấy tay áo rộng dài đến sàn, cổ áo cùng cổ tay thêu những đám mây màu vàng và những tua rua màu xanh đung đưa dưới ngọc nội treo bên hông, sau đó liền bang một cái ta ngã xuống đất ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, thức hải một mảnh đen nhánh, trên người lại có từng trận linh lực như thủy triều ủa vào, ý thức cũng chậm rãi trở nên rõ ràng, khi tỉnh lại thì căn phòng một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh nến ở ngoài phòng phát ra ánh sáng vàng đậm.
Toàn bộ xương cốt trong thân ta như đang tái tạo lại, ta cố sức mở mắt ra, vừa nghiêng đầu qua liền thấy một cái bóng đen đứng ở đầu giường cạnh ta.
Ta hét lên một tiếng, sợ tới mức linh hồn muốn bay ra ngoài, bất chấp đau đớn trên người, lập tức kéo chăn dịch đến một góc, cho đến khi thấy rõ người đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn gương mặt đẹp trai dần dần hiện rõ lên, không thể hiểu được nói: “Tiểu sư đệ? Vì sao nửa đêm nửa hôm không đi ngủ mà lại đứng ở đầu giường cạnh ta làm gì?”
Không phải là muốn bóp chết ta trong khi ta trọng thương đi, trách không được vừa rồi cảm giác cổ lạnh lạnh.
Thịnh Mạnh Thương không nói lời nào đến khi ta khó hiểu mà hô hắn một tiếng, hắn mới có phản ứng.
Chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, Thịnh Mạnh Thương nhíu chặt mi chậm rãi buông ra, xoay người khập khiễng đi ra ngoài, nói: “Sư phụ tìm ngươi.”