Chương 7

Diên La quay xuống cười nói "Cậu ấy thì có chuyện gì được chứ, đừng lo lắng." Bắc Yên nghe xong cũng chỉ gật đầu như đã nghe hiểu. Bên ngoài lớp, cô nói. "Bắc Yên là đứa trẻ ngoan, em hãy giúp đỡ bạn nhiều hơn. Sắp tới có bài kiểm tra, đun đốc em ấy giúp cô nhé." Lương Thịnh đáp, "Em biết rồi thưa cô." "Được, cô tin em" cô giáo có vẻ hài lòng đáp lại. Sau khi nghe cô nói thêm về tuần kiểm tra thì Lương Thịnh bước vào lớp, thông báo nói, "Tuần sau có bài kiểm tra, tất cả về nhà an ổn mà ôn bài." Nghe được thông báo từ phía lớp trưởng cả lớp ồ lên rồi lại xôn xao bàn tán. "Ôi chết tao còn chưa học gì." "Bất ngờ như vậy là muốn tao liệt môn sao, huhu." "Lương Thịnh chắc chắn sẽ lại đứng đầu cho mà coi." Đều là những lời nói ở dưới lớp. Khi về đến chỗ thấy cô có vẻ nan giải khi chữa đề, hắn chủ động nói sẽ dạy kèm cho cô, "Sắp tới tôi sẽ giúp cậu những phần cậu không biết." "Thật sao?" Cô quay lại với biểu cảm vui mừng không thèm che giấu nói. "Thật." "Lớp trưởng của chúng ta từ bao giờ lại dịu dàng như vậy ta." "Đúng vậy, đúng vậy". Diên La cùng Hoài Nam trêu ghẹo nói. Minh Vũ cũng góp phần như có vẻ không được vui, "Cậu cũng có thể hỏi tôi, tôi cũng không kém Lương Thịnh là mấy." Bắc Yên gật gật đầu rồi nói cảm ơn hắn. Diên La cùng Hoài Nam nhìn nhau bằng ánh mắt quỷ dị mà cùng chung suy nghĩ "TÌNH TAY BA!?" Sau buổi học vì có việc nên Lương Thịnh phải về trước, Hoài Nam cùng Diên La không chung đường cô nên cũng nói tạm biệt rồi đi trước. Cô thấy khá nhạt nhẽo vì nay phải về một mình, cũng đi nhiều lần trên một con đường nên cô cũng đã quen thuộc đường đi, chỉ là muốn đi với hắn. Đang đi thì cô thấy như có người đi đằng sau nên cố gắng đi thật nhanh, vì trời cũng không còn sớm nữa. Càng đi nhanh thì người nọ cũng bước đi thật nhanh, đến khúc ngoành cô đứng chờ trên tay cầm lọ hơi cay phòng thủ, người nọ đi đến cô liền phun vào mặt hắn, thì nghe tiếng gầm nhẹ. "Là tôi, Minh Vũ đây." Hắn có vẻ gian nan, chật vật nói Cô thở phì rồi cố gắng nhìn rõ lại thì đúng là cậu bạn Minh Vũ học cùng lớp, cô ngạc nhiên hỏi hắn, "Đây đâu phải đường về nhà cậu, sao lại cậu lại ở đây?." "Thấy cậu thân con gái, đi tối có phần nguy hiểm nên tôi chỉ đi đằng sau, bồi cậu về đến nhà rồi sẽ trở về sau." Hắn đáp. "Không cần đâu, cậu hãy quay về đi trời tối rồi, bố mẹ cậu sẽ lo lắng." Cô xua tay nói. "Dù sao cũng đã đi đến đây rồi, đợi tôi đưa cậu về đến trước cổng thì tôi sẽ trở về sau." "Được rồi, vậy tôi sẽ đi nhanh một chút để cậu có thể về nhanh hơn." Cô nói. Hắn không có ý kiến gì, bóng in hằn xuống mặt đất, cô gái đi trước chàng trai đi sau. Im lặng mà đi, đang đi cô hỏi "Cậu rất thân với nhóm Diên La sao." "Ừ, chơi với nhau từ nhỏ." Hắn cũng đáp bằng chiếc giọng trầm bổng." "Vậy à?" Cuộc đối thoại ngắn ngủi cũng hết khi cô cũng đến nhà,ncoo đứng ở cửa cổng vẫy chào tạm biệt hắn, hắn cũng vui vẻ chào tạm biệt. Đợi cô đi vào nhà, hắn mới xoay người bỏ đi, dần dần biến mất sau bóng tối. Về đến nhà, độ hảo cảm của cô với Minh Vũ cũng nhanh chóng tăng lên. Mở điện thoại lên, cô thấy Lương Thịnh có gửi một phần tin nhắn thoại, hắn nói "Tôi vừa xong công việc, cậu về đến chưa?" Cô liền ho vài cái rồi chỉnh lại trạng thái gửi lại cho hắn một đoạn thoại, "Tôi về rồi." Rất nhanh chóng hắn cũng đáp lại "Được." Thấy hắn trả lời cô cũng vui vẻ mà vứt bỏ điện thoại ở giường đi tắm.