Quyển 5 - Chương 9

Chương 9

Tôn Tuyết Cầm đưa Hoài Hạ về nhà sau khi truyền nước biển xong vào buổi chiều. Cậu ấy đã hết sốt nhưng cơ thể vẫn chưa khỏe, cả người đều hoảng hốt không có tinh thần, hỏi cậu hồi lâu cũng không có phản ứng. Tôn Tuyết Cầm chỉ nghĩ đó là do bệnh tật và không nghĩ gì nhiều.

Cả ngày không ăn gì, Tôn Tuyết Cầm yêu cầu Hoài Hạ nằm nghỉ một lát. Bà chuẩn bị một ít cháo trắng và hấp một ít bánh bao cho bữa tối. Ngay khi bà mặc tạp dề vào thì bà nghe thấy tiếng chuông cửa.

Hoài Chính Lương đang đi công tác ở nơi khác nên trong nhà rất ít có khách tới. Tôn Tuyết Cầm không biết ai lại tới vào lúc này.

Đang nghi ngờ ra mở cửa thì thấy một anh chàng to cao, đẹp trai mang cặp sách đứng ngoài cửa, mặc đồng phục học sinh xanh trắng giống hệt Hoài Hạ. Bà phải ngẩng đầu nhìn mặt người kia, nhìn thấy anh chàng này cười ngượng ngùng, cúi đầu lễ phép chào hỏi: “Chào bác gái, đây có phải là người nhà của Hoài Hạ không?” Diệp Hằng đứng trước mặt Tôn Tuyết Cầm, như một ngọn núi vững chãi, trông cậu già dặn hơn Hoài Hạ vài tuổi.

Một thời gian trước, Hoài Hạ đã đề cập với bà về việc đổi bạn ngồi cùng bàn. Cậu kể là một cậu bé trong đội bóng chuyền của trường, dáng người rất cao. Với đồng phục học sinh, người ta đoán rằng đây là bạn mới ngồi cùng bàn với Hoài Hạ.

Bà từng nghĩ rằng tất cả học sinh rèn thể dục đều có dáng người cao lớn, lo lắng có tính khí xấu, con trai bà thì hiền lành và nho nhã, thể trạng kém hơn nhiều so với những người khác về vóc dáng và kích thước. Bà luôn lo lắng rằng con mình sẽ bị bắt nạt, bà còn định gọi điện thoại cho giáo viên yêu cầu đổi lại. Nhưng Hoài Hạ vẫn luôn nói rằng cậu ta rất ngoan và chăm sóc cho mình rất tốt. Lúc trước cậu chạy bộ té xỉu vẫn là cậu ta đưa mình đi phòng y tế, cậu nói rằng Tôn Tuyết Cầm thật phiền phức, đến khi nghe chính miệng bà đáp ứng không gọi điện thoại cho thầygiáo nữa mới thôi.

Giờ phút này bà mới gặp được người thật sự. Thanh niên kia không chỉ lễ phép, ngoại hình còn rất tốt, ở trường lại chăm sóc con trai bà chu đáo. Tự nhiên trong lòng Tôn Tuyết Cầm càng thêm có chút tình cảm. Bà nhanh chóng mỉm cười gật đầu, mời người vào phòng rồi vào nhà rót một ly nước trái cây cho cậu ta: “Cậu là bạn cùng bàn của Bé Hạ hả?"

"Dạ..." Diệp Hằng ngạc nhiên vì bà ấy biết mình, vì vậy cậu đặt cặp sách lên ghế sô pha, đôi tay đỡ lấy cái ly: “Cảm ơn dì, con tên là Diệp Hằng. Con đến thăm Hoài Hạ, cậu ấy đã tốt hơn chưa?"

"Đã khá hơn nhiều rồi. Buổi chiều hạ sốt, lúc này nghỉ ngơi ở trong phòng." Tôn Tuyết Cầm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Buổi tối không phải con có tiết tự học sao?"

Diệp Hằng gật đầu: “Con đã xin phép thầy nghỉ."

Các chương trình học cấp ba vốn đã căng thẳng rồi. Biết Diệp Hằng đã đặc biệt xin nghỉ phép, Tôn Tuyết Cầm có chút băn khoăn: “Bé Hạ của chúng tôi luôn nói với tôi rằng cậu rất tốt. Dì cũng biết rằng con luôn sẳn sàng giúp đỡ Hoài Hạ, bây giờ còn mất thời gian đến thăm nó... Dì thực sự rất xấu hổ."

Diệp Hằng mấp máy môi, muốn nói rằng người cư xử rất tốt, đặc biệt ngoan luôn là bạn lớp trưởng. Vẫn luôn là cậu ấy luôn chăm sóc cho mình. Cuối cùng, cậu chỉ gượng cười, lắc đầu không nói gì.

Chợt nhớ tới tiết tự học vào đêm đó, Hoài Hạ thận trọng tiến đến, thì thào tự nói, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tôn Tuyết Cầm nhìn thấy thời gian tan học không còn bao lâu nữa, còn tưởng rằng Diệp Hằng vẫn chưa ăn cơm: “Dì chuẩn bị nấu bữa tối, nghĩ đến nấu chút cháo cho Bé Hạ, cũng không mua gì cả. Nếu con không chê thì ăn với Bé Hạ đi."

"Vậy thì phiền dì rồi."

Tôn Tuyết Cầm cười lắc đầu, chỉ vào gian phòng bên phải phòng khách trước khi đi vào phòng bếp: “Đó là phòng ngủ của Bé Hạ. Dì đi làm bữa tối trước."

Nhà của Hoài Hạ nhỏ hơn một chút so với căn hộ của Diệp Hằng, vì vậy nó vừa đủ cho một gia đình ở. Đầu đông trời tối dần, ánh đèn vàng màu ấm khiến căn nhà trông rất ấm áp.

Diệp Hằng đến gần phòng của Hoài Hạ và xoay nhẹ nắm cửa vì sợ gây ra tiếng động.

Cánh cửa được mở ra khiến cậu nhìn không sót gì trong phòng ngủ rộng rãi. Cạnh bệ cửa sổ có một bàn làm việc, ngoài những cuốn sách thông tin được đặt ngay ngắn, trên đó còn có hai thỏi son môi. Một cái có màu đen tuyền, cái còn lại có màu vàng tươi với họa tiết con ếch. Bàn học ngay cạnh giường giúp bạn có thể lên giường nghỉ ngơi khi học tập mệt mỏi.

Ánh mắt đầu tiên của Diệp Hằng là nhìn thấy Hoài Hạ đang nằm ngủ ở trên giường. Chiếc chăn bông màu xanh có họa tiết ngôi sao che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt hơi sưng đỏ và những ngón tay trắng nõn đang cầm chặt chăn bông.

Cậu đặt cặp sách xuống đất, nhẹ nhàng đến gần, nắm tay Hoài Hạ muốn bỏ vào trong chăn bông. Ngay khi những ngón tay chạm vào nhau, Hoài Hạ đột nhiên cau mày và từ từ mở mắt ra, nhưng dường như cậu ấy vẫn đang mơ ngủ, đôi mắt lờ mờ không có tiêu cự.

Diệp Hằng dừng lại, không dám nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cậu ta lòa xòa ở trên trán.

Cậu ngủ không yên cả đêm, và luôn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Hằng trong giấc mơ. Nhưng bất cứ khi nào cậu muốn đưa tay ra và giữ lấy Diệp Hằng thì cậu ta lại đột ngột bỏ đi. Rõ ràng cậu muốn gọi Diệp Hằng, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Hoài Hạ vốn tưởng rằng cậu vẫn đang mơ, nhưng lần này Diệp Hằng ở gần cậu như vậy ... Hoài Hạ sợ rằng sẽ không thể gặp lại Diệp Hằng, vội vàng nắm chặt lấy ngón tay của Diệp Hằng. Trong lòng cậu chua xót vô cớ, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh trai, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng nức nở, một dòng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, ướt đẫm gối. Hình dáng của cậu trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, giờ phút này nhìn cậu tựa như một đứa trẻ.

Diệp Hằng đột nhiên trở nên bối rối, lập tức nửa quỳ xuống sàn cúi người lau nước mắt cho cậu, nói chuyện đều có chút lộn xộn: “Có phải đau ở chỗ nào không? Ngoan... Không khóc còn khó chịu sao?"

Giọng cậu ấy rất thật, như thể cậu ấy đang nói ở bên tai mình. Hoài Hạ ngây người nhìn Diệp Hằng, hình ảnh trước mặt càng ngày càng rõ ràng. Cậu chợt nhận ra đây không phải là mơ, người trước mặt rõ ràng là Diệp Hằng ...

Cậu nhanh chóng thả tay ra: “Diệp Hằng ... sao cậu lại ở đây..."

Diệp Hằng không nói, đưa tay thăm dò nhiệt độ ở trên trán của Hoài Hạ. Vào lúc mu bàn tay sắp chạm vào, mắt Hoài Hạ đột nhiên mờ đi rất nhiều, cơ thể co rút lại lùi về phía sau một chút, để lại khoảng cách giữa hai người.

Bàn tay của Diệp Hằng đông cứng giữa không trung, cậu đột nhiên lúng túng khi đối mặt với sự kháng cự của cậu ta. Chỉ là một khoảng lặng ngắn ngủi, cậu giả vờ không quan tâm, bỏ tay xuống cười với Hoài Hạ, nhưng trong miệng lại có chút chua xót.

"Không ... Tớ nghe nói cậu bị bệnh, đến thăm cậu."

Lớp trưởng của cậu bị ốm, nhưng cậu đã bỏ mặc người lại và để cho người khác ôm đi bệnh viện. Chuyện sinh bệnh cũng là cậu nghe nói từ những người khác ...

Hoài Hạ vội vàng lau đi nước mắt ở trong chăn bông, chậm rãi ngồi dậy dựa vào đầu giường, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt nhìn Diệp Hằng: “Cám ơn..."

Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, không phải lúc nào cậu cũng tỏ ra nghiêm nghị khi nói chuyện với Diệp Hằng. Mặc dù khó chịu cậu cũng không khóc không nháo, ngoan đến mức làm người ta đau lòng.

Trong lòng sinh ra một tia hoảng sợ kỳ lạ, nhưng Diệp Hằng không biết nên nói cái gì. Sực nhớ ra thứ bên trong cặp sách, cậu nhanh chóng lấy giấy kiểm tra và vở ra, đặt tất cả ở trước mặt Hoài Hạ, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt rồi tự nhủ: "Không phải kết quả kiểm tra của chúng ta ra tới sao ... Tớ mang bài kiểm tra lại đây. Cậu vẫn là người đứng trong top đầu lớp và xếp hạng ba. Hôm nay thầy nói về bài kiểm tra cả ngày nên tớ đã ghi chép lại một số bài. Nhưng nét chữ của tớ không đẹp như cậu viết, cậu cứ xem trước đi. Nếu cậu không xem được, khi tớ trở về sẽ mượn của người khác cho cậu." Diệp Hằng vừa nói vừa đưa những ghi chú của mình cho cậu ta xem.

Hoài Hạ lật từng trang ghi chú, sau đó nhỏ giọng nói câu cảm ơn. Diệp Hằng nghe được lại thấy đau lòng.

Trên mặt cậu vờ như không quan tâm, lấy giấy kiểm tra của mình ra và đưa cho cậu ta xem điểm số như thể đang tranh công: “Không phải lúc nào cậu cũng lo lắng về bài thi của tớ sao? Cậu thấy không, lần này tớ toàn đạt tiêu chuẩn. Cả môn toán và Tiếng Anh đều đạt trăm phần trăm." Diệp Hằng ngẩng đầu cười nhìn Hoài Hạ: “Bạn lớp trưởng, trước đây không phải nói có phần thưởng sao? Giờ tính sao? "

"À, đương nhiên là quên rồi ..." Hoài Hạ gật đầu, sau đó cụp mắt xuống. Khóe miệng cậu rõ ràng tươi cười, nhưng trong mắt lại không che giấu được mất mát: “Nhưng mà ... Tớ không có gì cho cậu."

Cậu thích Diệp Hằng và sẵn sàng cho cậu ấy bất cứ thứ gì. Nhưng những thứ cậu cho đi làm sao có thể tính là khen thưởng... Diệp Hằng nên hỏi người cậu ấy thích, là bạn gái của cậu ấy ...

Diệp Hằng ngồi ở mép giường, trong tay cầm lấy hai cây son môi ở trên bàn: “Cái này vốn cho tớ, đúng không?"

Hoài Hạ trầm mặc một hồi, gật đầu, cậu cũng không có cố ý che giấu. Cậu biết rằng Diệp Hằng biết cậu thích cậu ta. Diệp Hằng không cảm thấy ghê tởm mình, biết mình bị bệnh vẫn đến thăm, đó là kết quả tốt nhất.

Diệp Hằng nhìn chằm chằm vào mắt Hoài Hạ, nhẹ giọng hỏi cậu ta: “Tại sao trước đây cậu không nói với tớ? Cậu nói là cho người khác."

Mũi của Hoài Hạ hơi chua xót, hai tay cậu nắm chặt chăn bông. Cậu cắn chặt môi để không rơi nước mắt, đôi mắt vẫn còn rất đỏ nhưng cậu giả vờ cười: “Không ... tớ chỉ nghĩ bạn gái của cậu đã cho cậu rồi nên không cần nhiều như vậy." ... .. "

Hoài Hạ trông thật ngây thơ và trong sáng, thậm chí đôi khi còn ngớ ngẩn. Trên thực tế, trái tim cậu rất nhạy cảm, và có một số điều cậu hiểu đúng mực tốt hơn bất cứ ai khác.

Một giọt nước mắt không vâng lời nhỏ xuống ga giường, Diệp Hằng vừa định đưa tay ra nhưng Hoài Hạ đã nhanh chóng tự mình lau sạch sẽ: “Hừm ... cậu không cần cảm thấy phiền phức..." Cậu khịt mũi, ngước mắt lên, và nhìn cậu ấy với một nụ cười. "Ngày mai khi tớ quay lại lớp, tớ sẽ nói với giáo viên đổi chỗ ngồi ... Về sau tớ sẽ không--"

“Hoài Hạ!” Diệp Hằng không dám nghe cậu ta nói nữa, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta: “Tớ không có bạn gái. Trần Vĩ đặt thứ đó lên bàn của tớ mà không nói lời nào, tớ nghĩ nó là của cậu. Cậu nói sẽ trao nó cho người đàn ông nào khác, Tớ ghen tuông nên mới mất bình tĩnh."

Hoài Hạ mở to hai mắt nhìn cậu ta, hoàn toàn không thể tin được những gì cậu ta đang nói.

Lòng bàn tay của Diệp Hằng chạm vào má Hoài Hạ, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của cậu. "Nghĩ đến việc để cậu trong lớp học và được người khác đưa đến bệnh viện, tớ thật khốn nạn..." Cậu cau mày, giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, như đang tự vấn bản thân, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và khó chịu: “Tớ đã nói là nên yêu cậu thật nhiều..."

Diệp Hằng cảnh giác nhìn cậu, nhíu mày. Nhưng hiếm thấy, trên mặt cậu hiện lên đỏ bừng khác thường: “Bạn lớp trưởng... Tớ từng rất khó chịu khi người khác quản tớ. Nhưng cậu không giống với những người khác..." Người từ trước đến nay luôn kiêu ngạo và không đứng đắn, lúc này nghiêm túc hoàn toàn hạ thấp tư thế: “Cậu nói gì thì tớ đều nguyện ý nghe cậu nói. Tớ cũng thích cậu kiểm soát tớ... Đánh tớ, mắng tớ cũng thích.” Diệp Hằng cảm thấy lúc này mình thật ngốc, nhưng vẫn không có dừng lại, có chút lúng túng vỗ vào môi: “Chậc chậc ... chỉ là ... tớ rất thích cậu."

Cái mũi chua xót đến phát đau, Diệp Hằng nói mỗi câu đều làm cho Hoài Hạ như đang trong mơ. Cậu chỉ sợ Diệp Hằng hận mình nên không dám khóc trước mặt cậu ấy, lúc buồn cũng không dám để cậu ấy biết, đâu dám có hi vọng ngông cuồng như vậy...

Nó giống như lớp băng vỡ ra và tan chảy ngay lập tức dưới ánh nắng mặt trời. Nước mắt Hoài Hạ chảy xuống, cuối cùng không kìm được mà khóc nức nở.

Vừa lau nước mắt, Diệp Hằng vừa dỗ dành: “Đều là tại tớ khốn nạn..." Diệp Hằng cau mày suy nghĩ một hồi: “Bạn lớp trưởng, cậu có thể đánh tớ cho bớt giận, được không?"

"Hu hu hu... không ... đừng ..." Hoài Hạ vừa khóc vừa nhanh chóng lắc đầu.

“Nếu không cậu mắng tớ một trận đi?” Hoài Hạ vẫn lắc đầu, cậu không muốn như vậy…

Diệp Hằng nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần cậu đừng giận tớ được không?"

Hoài Hạ gật đầu và dụi mắt.

Sau một hồi im lặng, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, Hoài Hạ nhẹ nhàng giật giật góc áo đồng phục học sinh của Diệp Hằng, ngượng ngùng đỏ mặt nhìn cậu, giọng nói mang theo một chút mềm nhũn: “Ừm ... Tớ muốn cậu ôm tớ một cái..."

Tại sao lớp trưởng trẻ tuổi của cậu lại ngoan như vậy ...

“Ừ.” Diệp Hằng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, gần như biến mất. Cậu ôm người vào lòng, một tay vuốt tóc Hoài Hạ, bên tai thì thào nói: "Lại hôn cậu được không?"

Hoài Hạ ôm eo cậu, có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu ...

Diệp Hằng chỉ nghĩ rằng Hoài Hạ đang mắc cỡ. Cậu lại gần muốn hôn Hoài Hạ, nhưng Hoài Hạ lại che môi cậu: “Tớ bị cảm… Cậu không hôn được!” Nếu như lây bệnh thì không tốt.

Diệp Hằng kéo bàn tay nhỏ bé của cậu ấy nắm gọn ở trong lòng bàn tay mình, cúi người gần hơn, dùng chóp mũi cọ cọ cậu ấy: “Nhưng mà tớ muốn hôn cậu..."

Hoài Hạ vẫn kiên quyết lắc đầu, trong mắt rõ ràng không che giấu được mất mát. Nhưng lại học bộ dáng của Diệp Hằng an ủi chính mình, nhẹ nhàng vuốt tóc của Diệp Hằng, nói: "Cậu thật ngoan..."

Cuối cùng, cậu nhìn xuống và xem xét các góc của bộ đồng phục học sinh của Diệp Hằng, và lẩm bẩm một cách xấu hổ: “Hơn nữa chúng ta đã từng hôn nhau... đêm đó ..." Giống như đang an ủi Diệp Hằng, lại giống đang an ủi chính mình.

Trong lòng Diệp Hằng muốn cười một chút, liền cố ý trêu chọc Hoài Hạ: “Lần đó không tính, là tớ tô son mà thôi."

Nghe Diệp Hằng vừa nói như thế, Hoài Hạ đột nhiên lo lắng: “Quên đi..."

Diệp Hằng lắc đầu: “Không có. Vậy hiện tại cậu muốn hôn hay không? Bằng không liền không có.”

Hoài Hạ hơi chán nản, trong lòng rất là mâu thuẫn. Một lúc sau, cậu đột nhiên nhìn Diệp Hằng đầy mong đợi: “Trước lưu giữ lại được không? Chờ tớ hết bệnh rồi lại hôn......”

"Không." Diệp Hằng nói xong, ghé sát vào hôn lên môi Hoài Hạ. Ngay khi môi hai người chạm vào nhau thì có tiếng gõ cửa. Hoài Hạ sợ tới mức lập tức đẩy Diệp Hằng ra, suýt chút nữa quên mất mẹ cậu sẽ vào đây bất cứ lúc nào ...

Tôn Tuyết Cầm mở cửa, thấy cậu đã tỉnh bèn nói: “Bé Hạ, Diệp Hằng, ra ngoài ăn tối."

Diệp Hằng nhếch khóe môi nhìn chằm chằm Hoài Hạ, đầu lưỡi liếʍ cánh môi. Cậu quay đầu lại cười đáp: "Con hiểu rồi, dì. Hoài Hạ và con sẽ lập tức ra ngay." Hoài Hạ đỏ mặt, tim đập loạn xạ, không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Nhìn thấy Tôn Tuyết Cầm đóng cửa đi ra ngoài, Diệp Hằng cầm cây son môi trẻ em hương cam của Hoài Hạ quơ quơ trước mặt cậu: “Cái này cho tớ."

Hoài Hạ có chút không hiểu rõ, vì vậy nói: “Đây là cái tớ đã dùng... Cái màu đen mới là quà của cậu."

Diệp Hằng nắm chặt cây son môi trẻ con trong tay có phần mâu thuẫn: “Tớ muốn cái này, cậu dùng cái kia trước đi."

"Nhưng tớ đã xài hết một nửa..."

Diệp Hằng không trả lời, tự nhủ: "Còn không đứng dậy sao? Còn chờ tớ ôm sao?"

Hoài Hạ há hốc miệng và không thể nói bất cứ điều gì với cậu ta, đơn giản chui ra khỏi chăn. Cậu chỉ mặc một chiếc áo phông thuần cotton và một chiếc quần đùi màu trắng, đôi chân trắng nõn mềm mại và thon thả, ở giữa hai chân hơi nhô lên, mông vểnh cao được bao chặt bằng vải mềm.

Hoài Hạ luôn cảm thấy ánh mắt của Diệp Hằng nhìn mình có vẻ kỳ quái, vì vậy cậu nhanh chóng cầm lấy chiếc quần tây màu xanh nhạt trên bàn đầu giường mặc vào một cách kín đáo.

Bữa tối chỉ có sủi cảo cháo trắng và vài món chay, nhưng cả hai đều ăn một cách thích thú. Tôn Tuyết Cầm thấy Hoài Hạ ăn ngon miệng và ăn được, sắc mặt cũng cải thiện rất nhiều. Bà thấy nhẹ nhõm và vui mừng đến mức liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Hằng: "Cả ngày nay bé Hạ không ăn được gì, hỏi gì nó cũng không nói. Con tới thăm thì bệnh của nó đã bình phục hơn phân nửa rồi. Dì thực sự muốn cảm ơn con rất nhiều! "

Hoài Hạ bị bà nói làm cho xấu hổ, cả mặt cậu gần như vùi vào trong bát: “Không có chuyện đó đâu..."

Diệp Hằng gắp một cái sủi cảo cho Hoài Hạ, cười nhìn Tôn Tuyết Cầm: “Con có thể ăn một bữa cơm của dì là đủ rồi. Vào cuối tuần, con thường gọi cơm hộp mang về nhà ăn một mình, vì vậy hiếm khi con có được một bữa ăn ngon như vậy."

Hoài Hạ ngây người nhìn Diệp Hằng, cảm thấy cậu ta ở trước mặt mẹ mình dường như khác hẳn...

“Con cần phải cao lớn thêm, làm sao có thể luôn ăn cơm hộp như thế!” Tôn Tuyết Cầm không khỏi cảm thấy đau lòng thương Diệp Hằng: “Sau này nếu chỉ có một mình con, bất cứ lúc nào con cũng có thể đến nhà dì ăn cơm, biết không?”

Diệp Hằng không khách khí, vội vàng gật đầu: “Được rồi, thật sự phiền dì."

“Chẳng qua là thêm cái bát đôi đũa, Bé Hạ thật quá hạnh phúc khi có được một người bạn tốt, dì mừng còn không kịp!” Tôn Tuyết Cầm bận rộn cũng không cảm thấy phiền phức, thấy bên ngoài trời tối và lạnh lẽo, bà không đành lòng để đứa trẻ chịu ngược gió trở lại trường học: “Diệp Hằng, dù sao con cũng đã xin phép giáo viên, nếu không hôm nay con chen chúc ngủ với Bé Hạ một đêm, sáng mai cùng nhau lên lớp."

Hoài Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi bát, nhịp tim đập nhanh đột ngột ... Tại sao chỉ mới có một lúc mà mẹ cậu lại có vẻ thích Diệp Hằng...

Diệp Hằng cầu mà không được, vẫn giả bộ bình tĩnh, lễ phép cảm ơn Tôn Tuyết Cầm: “Dạ vâng, cảm ơn dì."

Tôn Tuyết Cầm vui vẻ vào bếp rửa bát rồi bảo hai đứa về phòng học một lát rồi nghỉ ngơi sớm.

Diệp Hằng ngồi ở mép giường, ôm Hoài Hạ vào lòng, tựa đầu vào vai cậu. Hoài Hạ vòng tay qua cổ cậu, dùng ngón trỏ vuốt ve hầu kết của cậu: “Hừ... cậu giả vờ là một đứa trẻ ngoan ở trước mặt mẹ tớ..."

Diệp Hằng hôn lên má Hoài Hạ, đưa bàn tay to vào trong bộ đồ ngủ, xoa mông cậu qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh: “tớ luôn là một đứa trẻ ngoan."

"Ừ ..." Cơ thể Hoài Hạ khẽ run lên, cổ họng phát ra tiếng rên quyến rũ. Cậu muốn thoát ra nhưng lại bị Diệp Hằng giữ chặt, xấu hổ không ngừng giãy dụa trong vòng tay cậu ta: “Không phải ... Hừ ... cậu là người xấu nhất..."

Diệp Hằng vốn dĩ muốn trêu chọc cậu ta, nhưng giọng nói của Hoài Hạ đã kí©h thí©ɧ ánh mắt của cậu, dươиɠ ѵậŧ của cậu bị cặp mông nhỏ cọ vào làm cho cứng rắn. Cậu cảm thấy không hài lòng với bàn tay của mình ngay cả khi xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ ...

"Ừm ... đừng ..." Hoài Hạ bị vật cứng dưới thân làm cho khϊếp sợ, hết lần này đến lần khác van xin cậu bằng giọng khóc nức nở: “Anh trai... đừng ... em phải đi tắm rửa……”

Nếu không phải hai mắt Hoài Hạ đỏ lên, suýt chút nữa Diệp Hằng cho rằng cậu ta đang cố ý dụ dỗ mình. Dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến mức không chịu được nữa rồi, còn dám gọi anh trai bằng cái giọng ngọt như vậy nữa.

Lợi dụng lúc Diệp Hằng không chú ý, Hoài Hạ bỏ chạy vào phòng tắm.