Quyển 5 - Chương 8

Chương 8

Diệp Hằng đã đến sân vận động trước tiên. Đó chỉ là một cuộc huấn luyện bình thường, nhưng cậu lại giống như gặp một kẻ thù lớn. Mỗi lần đập bóng, cậu lại mang vẻ đầy thù địch, lúc tấn công thì chí mạng, dù đang luyện tập có nhiều người cản phá cũng không ai cản nổi, đối thủ có chút nản lòng.

Mọi người thấy tâm trạng cậu có vẻ không tốt, một số người thường ngày thích đùa cũng không dám cười đùa cợt nhả nữa. Mặc dù trong lúc luyện tập mệt mỏi, khi nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của cậu thì không ai dám yêu cầu nghỉ ngơi, cho đến khi mệt lả người mới về kí túc xá.

Cơ thể rõ ràng đã kiệt sức, nhưng Diệp Hằng nằm trên giường đến nửa đêm vẫn chưa ngủ. Nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Hoài Hạ hiện lên trong tâm trí cậu, cậu nghĩ đến những điều tồi tệ lúc buổi sáng, bị dày vò đến mức cả đêm không ngủ được.

Diệp Hằng thức dậy sớm vào ngày hôm sau. Sau khi ăn sáng ở nhà xong, cậu đã quen với việc đi bộ đến căng tin. Sau khi đi ngang qua cửa căng tin thì cậu dừng lại một lúc, nhưng cậu vẫn đi đến kệ để lấy một hộp sữa trước khi quay trở lại lớp học.

Diệp Hằng thấy lạ vì mọi khi Hoài Hạ luôn đến lớp học từ rất sớm, nhưng lúc này chỉ thấy một bàn đầy giấy kiểm tra và sách bài tập, đoán rằng có thể cậu ấy đã đi vệ sinh hoặc là đến văn phòng.

Diệp Hằng đặt sữa vào bàn của Hoài Hạ. Cậu lại nhìn lướt qua đống giấy kiểm tra lộn xộn ở trên bàn, với vẻ mặt lạnh lùng sắp xếp chúng lại cho tốt rồi cất vào cặp hồ sơ con thỏ nhỏ mà Hoài Hạ mua trước đó. Sau đó, cậu lấy sách ngữ văn ra, và xem các ghi chú được Hoài Hạ đánh dấu bằng ngôi sao năm cánh, các đoạn dịch chính được tô bằng bút đánh dấu, các ký tự chữ Hán dễ bị nhầm lẫn và viết sai được khoanh bằng bút đỏ. Toàn bộ được ghi chú rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay.

Diệp Hằng lơ đãng lật xem tài liệu ngữ văn, khi lật đến "Bài phú Xích Bích", đột nhiên cậu phát hiện ra một ngôi sao năm cánh được vẽ bằng bút đỏ bên cạnh chữ "嫠 " lần trước là sai. Không biết từ khi nào bị vẽ một biểu cảm tức giận nhỏ...…

Cho đến khi tiếng chuông báo giờ tự học sớm vang lên, cậu vẫn không thấy Hoài Hạ đâu.

Các bạn trong lớp đều bắt đầu đọc kinh điển và ngâm thơ cổ, cậu liếc nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không thấy Hoài Hạ đi vào.

Diệp Hằng thấy cuốn sách bài tập hóa học trên bàn của mình chỉ mới viết được một nửa, nét chữ cuối cùng vẫn còn cong và xiêu vẹo, khiến cậu không thể hiểu được viết gì. Chợt nhớ ra đây là bài tập của ngày hôm qua, cần nộp cho văn phòng trước khi kết thúc giờ học buổi tối.

Lúc này Diệp Hằng mới cảm thấy có điều gì đó không ổn liền rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Phùng Ngạn Hầu. Cậu ta đang rung đùi đắc ý mơ màng sắp ngủ, Diệp Hằng đập mạnh vào vai cậu ta: “Sao Hoài Hạ chưa đến lớp mà cũng không nộp bài tập?"

Hầu Nhi sợ hãi đến mức giật mình một cái, khi nhìn thấy người bên cạnh mình là Diệp Hằng thì nhẹ nhàng thở ra: “Cậu làm tôi sợ chết khϊếp ... Tôi còn tưởng là thầy Vương."

"Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi cậu sao Hoài Hạ không đến lớp."

Vẻ mặt Hầu Nhi ngáp dài buồn ngủ: “Chuyện này ... hình như cậu ấy bị bệnh."

Cậu bạn ngồi cùng bàn uể oải vỗ vai y cười nói: "Tối hôm qua lại lột cậu ta ra đúng không? Thiếu niên, lột mạnh tan thành mây khói!"

Hầu Nhi vừa muốn mắng cậu ta ăn nói bậy bạ thì Diệp Hằng đã đột nhiên nắm lấy cổ áo của cậu: “Bị bệnh? Khi nào?"

“Ồ… Đại ca, bình tĩnh một chút đi!” Hầu Nhi bị phản ứng của cậu làm cho sợ hãi, vừa xoa dịu Diệp Hằng vừa gỡ tay ra. Cậu cho rằng bọn họ đang tranh cãi, bây giờ vừa nghe người ta bị bệnh lại nóng nảy.

"Hôm qua định rủ lớp trưởng đi ăn cơm sau giờ học. Cậu ấy nói không muốn ăn, chắc lúc đó đã khó chịu ..."

Hầu Nhi cẩn thận kiểm tra sắc mặt của Diệp Hằng, thấy cậu ta bình tĩnh, im lặng liền nói tiếp: "Sau nửa tiết tự học tối đó, hình như cậu ta bị sốt. Chốc lát Sở Tịch Viễn tới đưa Hoài Hạ đến bệnh viện. Hình như là thầy Thẩm... này! "

Phùng Ngạn Hầu chưa kịp nói xong thì đã thấy Diệp Hằng bước nhanh ra khỏi lớp. Thầy chủ nhiệm lớp gọi lại ở sau lưng nhưng cậu ta cũng không trả lời.

Diệp Hằng chạy tới văn phòng môn toán, Thẩm Ân và Sở Tịch Viễn vừa mới tới không lâu đã nhìn thấy cậu vội vàng tới đây, bọn họ đương nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Hằng đi tới trước bàn của Sở Tịch Viễn, hỏi thầy ấy: "Thầy Sở, Hoài Hạ bị bệnh nặng không? Hôm qua thầy đưa cậu ấy đến bệnh viện hả?"

“Đúng vậy, hôm qua là thầy Sở và thầy đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Thẩm Ân đi đến bên cạnh Sở Tịch Viễn, mỉm cười ôm lấy vai thầy ấy. Sở Tịch Viễn không lên tiếng, cúi đầu hai mắt nhìn chằm chằm giáo án.

"Hôm qua cậu ấy ngủ trong lớp. Khi tôi phát hiện ra, thậm chí cậu ấy còn không có sức để đứng dậy. Cậu ấy luôn khóc thầm ở trong xe, không nghe thấy tiếng. Chắc là do trên người nóng sốt." Thẩm Ân vô tình nói: "Thằng nhóc ngốc nghếch này, ốm không biết nói với ai, lại còn cố gắng làm bài tập."

Diệp Hằng đột nhiên nhớ tới đêm qua Hoài Hạ nắm tay cậu trước khi tự học, muốn cậu xoa trán cho cậu ấy: “Anh ... anh trai sờ sờ nơi này..."

Sau đó, cậu nhận ra rằng không phải Hoài Hạ làm nũng, mà muốn nói với anh trai rằng cậu không thoải mái và bị ốm...

Cậu lại hất tay Hoài Hạ ra và bỏ đi mà không thèm để ý.

“Cái bạn ngồi cùng bàn rất có lương tâm, khi thấy có người không đến lớp thì biết đi hỏi thăm”.

Giọng điệu của Thẩm Ân rõ ràng là đang trêu chọc cậu. Diệp Hằng phớt lờ đi, chết lặng. Cậu nghẹn giọng hỏi Thẩm Ân: "Thưa thầy, Hoài Hạ ở bệnh viện nào vậy ạ?"

"Sao, cậu định gặp cậu ấy hả?"

Diệp Hằng gật đầu, ngơ ngác nhìn thẳng vào thầy.

Lúc này Thẩm Ân càng trở nên nghiêm túc hơn: “Sáng nay mẹ của Hoài Hạ đã gửi tin nhắn cho thầy, nói rằng Hoài Hạ đã hạ sốt và cậu ấy sẽ về nhà vào buổi chiều. Cậu về lớp trước đi."

Diệp Hằng ngoảnh mặt làm ngơ: “Thầy, xin thầy ký đơn xin phép nghỉ giúp em. Em phải đi bệnh viện."

Thẩm Ân hiểu được cứng rắn với cậu cũng vô ích, nên đổi giọng, nhẹ giọng an ủi: "Trước em lên lớp học cho xong. Thầy sẽ nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp của em để em có thể đại diện cho các bạn trong lớp và giáo viên đi thăm em ấy trong tiết tự học buổi tối."

Diệp Hằng cái gì đều nghe không vào, mặt âm trầm xoay người liền phải rời đi. Sở Tịch Viễn đứng dậy túm lấy tay cậu: “Em đến bệnh viện làm gì? Nói cho Hoài Hạ biết em trốn tiết vì em ấy sao?"

Diệp Hằng quay đầu nhìn lại thầy, hai người cao không chênh lệch bao nhiêu, ánh mắt gần như ngang tầm.

"Cậu ấy bị bệnh ... Em phải đi gặp cậu ấy ..." Diệp Hằng hất tay thầy Sở ra, giọng nói có chút run run.

Sở Tịch Viễn vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng đó: “Em ấy có thể khỏi bệnh khi nhìn thấy em sao? Em nghĩ Hoài Hạ sẽ vui hay cảm thấy tội lỗi khi biết em trốn tiết để đến gặp em ấy?"

Giọng điệu của thầy Sở hờ hững nhưng chân thành, như thể thầy Sở đã được tận mắt trải nghiệm cảm xúc của mình.

Diệp Hằng siết chặt nắm tay, không nói nữa.

“Thầy mới phát giấy kiểm tra giữa kỳ vào ngày hôm qua. Hoài Hạ không có cách nào nghe giáo viên giảng bài, em có thể ghi chép lại rồi buổi tối đưa cho em ấy.” Sở Tịch Viễn vỗ vai cậu: “Đừng làm cho em ấy ngột ngạt thêm."

Diệp Hằng trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, xoay người rời khỏi văn phòng.

Thẩm Ân hơi sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Hằng bước đi, rất hài lòng xoa đầu Sở Tịch Viễn: "Thầy Sở, thật không nhìn ra, vậy mà giỏi ăn nói..." Rồi ghé tai thầy Sở nói nhỏ: "Sao ở trên giường em chỉ biết khóc vậy?"

Sở Tịch Viễn nhìn xuống giáo án, làm bộ như không nghe thấy anh ta nói gì.

Thẩm Ân mỉm cười quay lại bàn làm việc, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn mới.

Anh liếc nhìn người đàn ông đang cúi đầu ở phía đối diện, nhấp vào mở tin nhắn được ghi là "Bảo bối", và nhìn thấy tin nhắn của Sở Tịch Viễn:

(> <) / Tôi ghét anh!

Nụ cười trên khóe môi vô thức sâu hơn, Thẩm Ân nhanh chóng trả lời:

Dễ thương, hãy nghĩ về nó.

Trên bàn có một trận rung động, Sở Tịch Viễn lén lút liếc nhìn màn hình, lập tức nhét điện thoại vào túi quần.

Lỗ tai anh, từ gương mặt đến cổ, không có một chỗ nào không hồng.....

Chỉ một lúc sau giáo viên Vương đang say sưa nói trong lớp học ngữ văn. Nhìn thấy Diệp Hằng bước vào phòng học không có thưa gởi, vẻ mặt cậu ủ rũ bèn trừng mắt nhìn cậu: “Diệp Hằng, em đi đâu vậy?"

Diệp Hằng lơ đãng không trả lời. Cậu quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Diệp Hằng! Đến văn phòng của tôi sau giờ học!" Giáo viên Vương giận dữ hét vào mặt cậu trước khi tiếp tục nói về bài kiểm tra giữa kỳ.

Diệp Hằng không biết mình có nghe thấy không, chỉ lấy tờ giấy thi môn ngữ văn ra, vo thành một quả cầu giấy nhỏ ném lên bàn.

Cậu nhìn sang một bên và thấy Phùng Ngạn Hầu đang lén lút, nghiêng người trong khi giáo viên đang viết trên bảng đen và thì thầm: “Vĩ Ca có chuyện muốn nói với anh!” Diệp Hằng liếc nhìn Trần Vĩ ở hàng ghế đầu. Đối phương nhướng mày nhìn cậu và ra hiệu cho cậu mở nó ra.

Ngày hôm qua, khi nghe thấy giọng điệu đầy ẩn ý của Hầu Nhi, trực giác của Trần Vĩ cảm thấy không biết có phải do không kịp thời báo cho đại ca nên mới gây ra họa không. Lúc này, cậu không dám quay mặt đi, vẫn luôn chú ý sắc mặt của đại ca.

Diệp Hằng mở quả cầu giấy nhỏ trên bàn ra và thấy dòng chữ ngoằn ngoèo viết: Đại ca, Tạ Hiểu Mẫn nhờ em đưa cây son đó. Sáng hôm qua khi đại ca còn chưa tới, em trực tiếp đặt nó trên bàn của đại ca. Buổi tối em muốn nói với đại ca, Hầu Nhi nói rằng đại ca đã đi huấn luyện. Không tức giận, phải không?

Lúc này Diệp Hằng mới hiểu ra điều này, khi hỏi Hoài Hạ rằng cậu ấy đã tặng cây son cho ai, tại sao cậu ấy lại né tránh và không thể nói ...

Trước giờ cậu vẫn luôn hiểu rằng con thỏ ngốc nghếch đó chỉ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sao, và chỉ biết gọi cậu là anh trai bằng một giọng ngọt ngào. Cho dù cậu ấy có khóc vì xấu hổ thì cậu vẫn sẵn sàng bắt nạt cậu ấy...

Còn chưa tìm ra ai đã đưa nó, con mẹ nó cậu đã nghĩ rằng cậu ấy đang nói về bạn gái. Đã hiểu lầm lớp trưởng nhỏ, còn trở nên tức giận với cậu ta, nói không lựa lời...

Cậu nhớ rõ Hoài Hạ dường như đã khóc.

Diệp Hằng đột nhiên cảm thấy chính mình thực buồn cười. Cậu không ngừng nói muốn đặt người ở trên đầu quả tim để yêu thương, nhưng ngược lại cậu khiến cho cậu ta khóc.

Trần Vĩ nhìn thấy cậu đang vo tờ giấy vô tội thành quả cầu giấy nhỏ trong lòng bàn tay, trên tay nổi đầy gân xanh. Cậu lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chính mình, sắc mặt càng lúc càng tối.

Vĩ Ca cảm thấy lần này có lẽ mình thực sự sắp héo rồi, cậu từ từ xoay người lại, để Mập Mạp bên cạnh chặn lại ánh mắt đó. Điện thoại di động trong túi cậu đột nhiên rung lên, Trần Vĩ lấy ra xem thử, đó là tin nhắn từ Diệp Hằng:

Hãy đến tìm tôi sau giờ tan học.

Lần đầu tiên, Trần Vĩ mong đợi lớp học ngữ văn có thể kéo dài lâu thêm. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu sợ hãi kéo Mập Mạp và Phùng Ngạn Hầu làm lá chắn, nấp sau họ và từ từ tiến về phía trước.

“Lại đây.” Diệp Hằng liếc mắt nhìn cậu, trên tay cầm lấy thứ gì đó ở trên bàn học.

"Ồ! Đại ca, nếu có chuyện thì nói, đừng làm vậy..." Trần Vĩ nhìn cậu với vẻ mặt cảnh giác, Hầu Nhi và Mập Mạp đều cảm thấy chưa nhìn thấy túi này.

Diệp Hằng không có ý định giận Trần Vĩ, vì vậy cậu chỉ lấy cây son ra đưa cho Trần Vĩ, còn chưa dùng đến.

Cậu luôn nghĩ nó là của Hoài Hạ, cậu không sẵn lòng sử dụng nó.

Tuy tức giận trong lòng, nhưng tất cả đều là về phía bản thân. Tất cả là do sự ngây thơ của chính cậu, cậu không thể trách người khác về điều này.

"Ai đưa cho cậu thì trả lại cho người ta."

Trần Vĩ bối rối gãi đầu: “Nhưng con gái da mỏng ... Còn dặn dò ngàn lần rằng tôi phải đưa nó cho cậu..."

Diệp Hằng cất đồ vào túi đồng phục học sinh, nhàn nhạt nói: "Chỉ nói là tớ tịch thu, không muốn vợ hiểu lầm."

Vẻ mặt Hầu Nhi tỏ ra nghi ngờ: “Đại ca, lý do của anh quá xa vời ... Em không nhìn thấy bất kỳ cô gái nào khác xung quanh anh."

Diệp Hằng nghiêm túc nhìn bọn họ: “Tớ nói là nữ sinh khi nào?"

Ba người ngẩn ra vài giây, sau đó đột nhiên cười ra tiếng tán thưởng, không khỏi thở dài nói: "Ý kiến

hay đấy! Dù sao đại ca cũng là đại ca !!"

Diệp Hằng ngoan ngoãn nghe giáo viên giảng hết một ngày, mỗi tiết học đều lấy vở ra, ghi hết những điểm trọng yếu của giáo viên. Cậu đã từng nghĩ rằng thời học sinh trôi qua thật chậm, nhưng cậu chưa bao giờ sống một ngày bằng một năm như bây giờ ...

Cuối cùng, khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Diệp Hằng thu dọn đống giấy kiểm tra và vở vào cặp rồi vội vã rời khỏi trường.

Diệp Hằng bắt taxi ở cổng trường và nói địa chỉ nơi cậu đã đưa Hoài Hạ về nhà lần trước. Trong đầu cậu đã nghĩ ra vô số cách để nhận lỗi với Hoài Hạ, nhưng cuối cùng khi đến trước cửa nhà, cậu không khỏi lo lắng.

Diệp Hằng hít sâu một hơi, do dự hồi lâu, cuối cùng bấm chuông cửa ...