Quyển 5 - Chương 3

Chương 3:

Từ lần kiểm tra thể chất trước, khi Diệp Hằng được sờ cặp mông tròn trịa của Hoài Hạ thì như bị ma ám. Hình như, cậu không thể nào quên được cảm giác đó. Cậu không có cách nào quang minh chính đại sờ mó bạn lớp trưởng ở trong lớp. Thật may, hai người ngồi ở trong góc phía cuối lớp, thỉnh thoảng sờ sờ hay chọc ghẹo cũng rất thú vị.

Mỗi khi tới thời điểm này, Hoài Hạ chỉ đỏ mặt vì xấu hổ. Cậu luôn ngoan ngoãn ngồi im chỗ đó để mặc Diệp Hằng táy máy tay chân, cũng không lên tiếng.

Hôm nay, trời đổ mưa giữa giờ học nên tất cả học sinh không phải tập thể dục theo loa. Có rất nhiều học sinh đi ra ngoài mua đồ ăn vặt hoặc nằm bò trên bàn ngủ. Hoài Hạ liền kéo Diệp Hằng lại giảng bài cho cậu.

“Đại ca, anh ngồi đấy làm gì? Anh đi cùng bọn em ra ngoài mua đồ ăn vặt đi!” Ngày trước, mỗi khi không phải học thì Diệp Hằng gần như là người đầu tiên ra khỏi lớp.

Diệp Hằng nâng tay ôm bả vai Hoài Hạ rồi nói: “Mắt chúng mày để đi đâu thế? Không thấy bạn lớp trưởng đang giảng bài cho tao à?” Hoài Hạ nghe thấy cũng chỉ cúi đầu, nắm chặt cái bút trong tay, mặt hơi đỏ lên.

Mập Mạp và Vĩ Ca nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ. Nếu có người bảo bọn họ rằng ai đó trong khối đang cố gắng sửa đổi cố gắng học tốt thì bọn họ sẽ tin. Chứ còn Diệp Hằng, có đánh chết bọn họ cũng không tin. Vì người đó luôn dựa vào thành tích thể thao để được tuyển thẳng vào trường học, tới trường cũng chỉ có hai việc ngủ và tập luyện, năm nào cũng đội sổ. Quả thật không thể tin được.

Hầu Nhi kéo cổ áo đồng phục của hai nam sinh, vừa lôi bọn họ ra bên ngoài vừa nói: “Bây giờ, đại ca đang tìm cách trau dồi tình cảm với bạn lớp trưởng, chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi. Đi thôi!”

Diệp Hằng cầm lấy một quyển sách, định ném vào mấy người bạn thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bèn đặt sách xuống. Cậu đổi cách khác, dùng chân đá Hầu Nhi thì cậu ta nhanh chân tránh thoát. Cậu bực dọc gắt lên: “Mày nói vớ vẩn cái gì thế hả? Bạn lớp trưởng không phải để cho mày gọi nhé.”

Hầu Nhi gật đầu, vẻ mặt nịnh hót cười nói: “Vâng ạ. Em sai rồi. Cái miệng này của em, thật là hư nha.” Rốt cuộc, đám nam sinh này chơi với nhau lâu rồi, nên một khi đã đùa thì từng người lại vượt trên từng người. Vĩ Ca giả vờ tát miệng cậu ta, nói: “Vợ chồng người ta gọi yêu với nhau, mày liên quan gì đòi gọi như thế. Chúng ta nhanh đi thôi!”

“Mẹ nó, sao mày lảm nhảm lắm thế? Còn nói lắm thì mau tới đây học!” Diệp Hằng cười mỉa làm bọn họ sợ quá chạy nhanh. Lúc này, không biết Diệp Hằng nghĩ tới cái gì, móc ra hai mươi tệ đưa cho Mập Mạp, nói: “Đợi tý, chúng mày mua giúp tao một chai Cocacola và một hộp sữa bò vị dâu tây, không lạnh.”

Mập Mạp cầm tiền, thở dài thườn thượt, cậu ta vừa đi ra cửa lớp vừa lớn tiếng ngâm nga một câu: “Ai! Từ trước tới nay, tôi chỉ nghe người mới cười, nơi nào còn nhớ tới người xưa khóc!”

Diệp Hằng cười, mắng một đám giỏi diễn kịch rồi quay đầu nhìn về phía Hoài Hạ. Lúc này, Hoài Hạ vẫn cúi đầu, nhưng Diệp Hằng chỉ cần thấy lỗ tai đỏ ửng của đối phương liền đoán được dáng vẻ hiện giờ của cậu ta. Cậu bỗng phát hiện, bạn lớp trưởng rất dễ đỏ mặt.

Diệp Hằng dùng một tay cầm lấy bút của Hoài Hạ rồi thành thạo di chuyển cái bút ở trong khe hở của các ngón tay, còn tay kia lại khẽ vuốt tóc cậu ta, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Sao vậy, cậu nghe được cái gì lại xấu hổ như thế?”

“Không, tôi không xấu hổ.” Hoài Hạ lắc đầu, lại không có sức thuyết phục một chút nào vì trên mặt đỏ bừng vẫn chưa tan hết. Vì vậy, cậu giật lấy bút trong tay Diệp Hằng, chuẩn bị sách vở ôn tập và giấy nháp để giảng bài cho cậu ấy. Nhưng trong đầu cậu vẫn không quên từ đó, đó không phải tên gọi yêu giữa bọn họ. Chỉ có Diệp Hằng mới gọi cậu như vậy thôi, cậu đâu có gọi Diệp Hằng bằng cái tên đặc biệt nào đâu.

À, gọi là anh thì có tính không nhỉ? Lần trước, Diệp Hằng bảo mình gọi cậu ấy như thế, không biết cậu ấy có thích không?

Không được, mình không được suy nghĩ linh tinh. Hoài Hạ nhanh chóng dẹp sạch suy nghĩ của mình, cậu phải chuẩn bị cho bài thi giữa kỳ. Cho nên, lúc này cậu cần tập trung giảng bài cho Diệp Hằng!

Một tay Diệp Hằng chống cằm, tựa ở trên bàn học nghe Hoài Hạ giảng bài tập Vật Lý, còn một tay khác đặt ở phía dưới bàn học không biết lại đang làm cái gì. Ngày thường, mỗi khi nhắc tới học bài thì cậu thà ngủ còn hơn. Còn bây giờ, trên mặt cậu không những không buồn ngủ mà còn rất vui sướиɠ và mãn nguyện. Tuy rằng đôi mắt cậu luôn nhìn chằm chằm Hoài Hạ, nhưng từ đầu tới cuối, cũng không biết có chữ nào vào đầu cậu không.

“Chỗ này, đầu tiên cậu phải phân tích lực, sau đó…ưm…cậu vẽ phương và chiều của lực…ưm…” Hoài Hạ dừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất tủi thân nhìn Diệp Hằng, nói: “Cậu có thể đừng…” Cậu muốn nói ra lại ngập ngừng cắn chặt môi dưới, hai má phiếm hồng, dáng vẻ muốn nói lại không thể nói.

“Cậu có sao không? Nếu không sao thì cậu nói tiếp đi.” Diệp Hằng bày ra dáng vẻ vô tội, cái tay kia vốn chỉ đặt trên đùi Hoài Hạ, lúc này lại như có như không vuốt ve đùi cậu ta.

Mỗi một lần Diệp Hằng di chuyển tay thì cả người Hoài Hạ lại run rẩy theo, cậu cũng không có ý định nói ra yêu cầu của mình. Cậu chỉ cố gắng không để ý tới cái tay đang làm loạn trên đùi và ánh mắt nóng bỏng của người nọ, tập trung giảng bài cho Diệp Hằng.

“Lực tác dụng lên miếng gỗ nhỏ gồm trọng lực, phản lực…ư… Lực ma sát…” Diệp Hằng lại đưa tay du ngoạn trên đùi cậu, khiến nửa người Hoài Hạ căng cứng trông như ngồi rất ngay ngắn nhưng hai chân cậu không thoải mái khép chặt lại. Đùi là vị trí rất nhạy cảm và yếu ớt, cho dù cách một lớp vải nhưng Diệp Hằng vuốt ve tới đâu cũng khiến cậu cảm thấy vừa râm ran vừa tê dại. Cậu cẩn thận điều chỉnh hơi thở, vì cậu sợ mình sơ ý sẽ kêu ra tiếng.

Diệp Hằng thích thú quan sát Hoài Hạ, cho dù là gò má phiếm hồng, chân mày khẽ nhíu hay là thỉnh thoảng dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía mình. Tất cả đều làm trong lòng cậu sinh ra cảm giác vui sướиɠ và thỏa mãn, thậm chí cậu còn muốn ác với cậu ấy hơn.

“Sau khi cậu vẽ đầy đủ các lực tác dụng lên vật… tìm… cậu tìm hợp lực. Tiếp theo, cậu viết công thức các lực.” Hoài Hạ chỉ vào phần trống bên phải của dấu bằng trên tờ nháp, ngẩng đầu hỏi Diệp Hằng: “Cậu có nhớ công thức không?”

“Không nhớ.” Diệp Hằng không chút xấu hổ, cười tủm tỉm, cũng không ngừng nhìn chằm chằm cậu ấy. Nhưng hành động tiếp theo của cậu còn đáng ghét hơn, đó chính là, cậu đưa tay đến giữa hai chân Hoài Hạ, ngón tay dễ dàng chen vào kẽ hở giữa hai chân đang khép chặt rồi nhẹ nhàng nắn bóp. Thế mà, vẻ mặt cậu lại biểu hiện như đó là chuyện đương nhiên.

Ư… Chỗ đó… Sao cậu ấy có thể…

Vẻ mặt Hoài Hạ ngượng ngùng, nhỏ giọng kháng nghị: “Ưm… Cậu đừng…” Cậu cảm giác, bàn tay Diệp Hằng đang di chuyển dần lên phía trên, liền vội vàng kéo ống tay áo cậu ấy để ngăn cản, nhưng một chút sức lực đó không là gì so với Diệp Hằng. Cuối cùng, cậu đành buông tay, dáng vẻ bất lực, dùng ánh mắt oan ức và tủi thân nhìn cậu ấy. Diệp Hằng thấy vậy càng cảm thấy hứng thú, cậu liền bóp mạnh một cái ở phần nhạy cảm bên trong đùi.

Hoài Hạ giật mình một cái, cả người run rẩy, chỉ chút nữa thôi là cậu đã kêu thành tiếng. Cái bút trong tay cậu cũng rơi xuống đất. Cậu sợ tới mức lập tức bắt lấy tay Diệp Hằng, không cho cậu ấy tiếp tục làm loạn nữa. Diệp Hằng thuận theo động tác của Hoài Hạ, nắm lấy tay cậu, còn cố ý véo nhẹ vào lòng bàn tay cậu rồi hỏi: “Bạn lớp trưởng, cậu vội vàng như vậy là rất muốn sờ tay tôi sao?”

Hoài Hạ vừa lắc đầu vừa cuống quít rút tay ra, mắt cậu có phần nóng lên như sắp khóc, lại cố gắng nín nhịn không cho nước mắt chảy xuống. Cậu im lặng nhặt bút lên, nhẹ giọng hỏi: “Những lời trước đó… Cậu có hiểu không?”

“Hửm, tôi không biết cậu đang nói gì.” Từ đầu tới cuối, Diệp Hằng vô cùng thỏa mãn và sung sướиɠ nên cậu cũng không quan tâm Hoài Hạ đã nói những gì. Bởi vì, cậu hoàn toàn không có hứng thú với học tập.

Hoài Hạ nghe câu trả lời của Diệp Hằng, liền không muốn nói chuyện. Cuối cùng, cậu cũng không nhịn được khóc lên, nước mắt không ngừng tí tách tí tách rơi xuống.

“Ôi! Sao cậu lại khóc rồi?” Diệp Hằng hơi chột dạ, cậu lại gần rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hoài Hạ, nói: “Bạn lớp trưởng, tôi sẽ không sờ cậu, cậu đừng khóc.”

Diệp Hằng không ngừng dỗ dành Hoài Hạ. Nhưng cậu càng nghe càng khóc nức nở, cũng không biết cậu nghĩ tới cái gì mà khóc thương tâm như vậy, còn Diệp Hằng lại buồn bực cho rằng mình thật là quá đáng. Hoài Hạ im lặng lật tới một trang giấy nháp mới, sau đó cậu quay đầu nhìn Diệp Hằng, hai mắt rung rung lộ ra bất an và tự trách, giọng nói cũng đứt quãng nghẹn ngào: “Tôi sẽ nói… Nói lại một lần nữa cho cậu nghe, được không? Lần này, nhất định tôi sẽ nói thật tốt.” Cậu lại lau nước mắt rồi cẩn thận vẽ lại phần phân tích lực, cũng viết rất rõ ràng các bước và công thức trước đó lên trên giấy.

Nếu Diệp Hằng không có tiến bộ trong bài kiểm tra giữa kỳ, rất có thể thầy chủ nhiệm sẽ đổi người ngồi cùng với cậu ấy. Cậu không muốn chuyển chỗ.

Vì vậy, nhất định cậu phải cố gắng giảng tới khi Diệp Hằng hiểu, để cậu ấy có thể tự giải những bài tương tự.

Diệp Hằng thấy thái độ của Hoài Hạ liền sửng sốt, cậu chợt nghĩ: Bạn lớp trưởng khóc, có lẽ không phải do mình ức hϊếp cậu ấy, mà vì lo lắng không biết nên giảng như thế nào để mình có thể hiểu bài? Cậu cảm thấy mình chưa từng khốn khϊếp như vậy, dường như cậu đã phụ lòng tốt của bạn lớp trưởng. Đáng ghét, cậu không phải con người!

Diệp Hằng xoa đầu Hoài Hạ, nhẹ giọng động viên: “À, cậu đừng sốt ruột, cậu giảng rất dễ hiểu. Chỉ tại tôi không nghiêm túc nghe cậu giảng thôi.”

Hoài Hạ hơi cúi đầu theo động tác của Diệp Hằng. Tâm trạng cậu vốn đang chán nản, nhưng khi Diệp Hằng nói những lời an ủi đơn giản, lại khiến cậu rất vui vẻ. Cậu rụt rè hỏi: “Cậu nói thật chứ?”

Diệp Hằng gật đầu, thấy trong lòng Hoài Hạ nghĩ cái gì đều lộ rõ trên mặt, cậu lại thầm gọi con thỏ ngốc. Cậu dỗ Hoài Hạ vui vẻ xong thì quay sang mặc cả với cậu ấy: “Sau này tôi cố gắng học tập còn không được à, tuy nhiên, cậu bỏ qua môn Toán học cho tôi. Tôi vừa nghe hai chữ này đã buồn ngủ rồi.”

“Không được. Tất cả các môn cậu đều phải nghe!” Vẻ mặt Hoài Hạ kiên định nhìn cậu, Diệp Hằng vừa định từ chối thì thấy hai mắt cậu ấy vẫn còn đỏ. Cậu sợ mình nói thế sẽ làm người nọ khóc, bèn thở dài rồi cầm một quyển sách ôn tập lên che mặt, cam chịu gật đầu nói: “Được! Bạn lớp trưởng, tôi sợ cậu.”

Trong lòng Hoài Hạ thỏa mãn một cách kỳ lạ, cậu lấy quyển sách ôn tập để lên bàn, lại kéo người nọ ngồi xuống, tỉ mỉ giảng bài cho cậu ấy. Cậu như nếm được chút ngọt ngào, nụ cười trên mặt đã lâu vẫn không hề tắt.

Sau ngày hôm đó, Diệp Hằng đúng là thay đổi không ít. Dưới sự giám sát của Hoài Hạ, cậu có muốn ngủ cũng không dám, cứ phải căng mắt ra nghe giảng. Thi thoảng trong tiết tự học, cậu gục xuống vì buồn ngủ thì Hoài Hạ cũng không đành lòng đánh thức cậu, cho cậu ngủ mười phút mới gọi dậy. Những môn nào có bài tập thì Hoài Hạ cũng sẽ kiểm tra, sau đó kiên nhẫn giảng những chỗ Diệp Hằng không hiểu. Diệp Hằng cũng có tư duy nhạy bén nên tên của cậu càng ngày càng ít xuất hiện trong sổ nhỏ của lớp trưởng.

Các thầy cô vừa mừng vừa lo khi thấy Diệp Hằng đột nhiên thay đổi, đặc biệt là thầy Thẩm Ân dạy môn Toán. Ngày trước, Diệp Hằng có thể viết vài dòng trong bài kiểm tra mười lăm phút, cũng coi như đã nể mặt thầy lắm rồi. Lần này, không những câu nào cậu ta cũng làm mà còn làm đúng được phần dễ nhất. Thầy hoài nghi, có phải đứa trẻ này chịu kí©h thí©ɧ gì không?

Chuông báo vào lớp vang lên, tiết kế tiếp là tiết Toán. Trong lớp vốn đang hò hét ầm ĩ, nhưng chỉ cần thầy Sở xuất hiện ngoài cửa sổ lớp bên cạnh, cả lớp lập tức im như thóc.

Nghe nói thầy Sở từng là học sinh của thầy Thẩm, quan hệ giữa hai người cũng khá tốt. Vì vậy, mỗi khi thầy Thẩm có việc thì thầy cũng tới đây thông báo, học sinh trong lớp cũng quen với việc này. Chẳng qua là, vẻ mặt của Sở Tịch Viễn vốn lạnh lùng nên không chỉ học sinh lớp của thầy mà còn học sinh của các khối đều rất sợ thầy ấy.

“Thầy Thẩm có chút việc nên sẽ tới muộn một chút. Tôi sẽ thay thầy Thẩm cho tới khi thầy Thẩm đến.” Sở Tịch Viễn đặt giáo án và tài liệu giảng dạy lên bàn giáo viên. Thầy nhìn thấy chữ của tiết trước vẫn còn ở trên bảng đen, liền lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay, ai trực nhật?”

Học sinh trực nhật nơm nớp lo sợ, rụt rè giơ tay lên. Sở Tịch Viễn cũng chỉ nhắc nhở sau này nhớ phải lau bảng, đừng để thầy Thẩm vất vả. Thầy nói xong thì tự mình cầm giẻ lau sạch bảng. Khi Thẩm Ân vội vàng chạy tới lớp thì Sở Tịch Viễn mới cúi đầu nhanh chóng rời khỏi.

“Bây giờ, tôi sẽ gọi một bạn lên trên bảng giải bài đầu tiên.”

Học sinh trong lớp sợ nhất là giây phút này. Cũng may, bài đó khá đơn giản cho nên tất cả mọi người không phải cúi đầu trốn.

“Diệp Hằng, em làm được không?”

Hoài Hạ mong đợi nhìn Diệp Hằng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm qua, tớ đã giảng bài này cho cậu rồi, nhất định cậu sẽ làm được.”

Diệp Hằng đứng lên từ chỗ ngồi, không đến hai giây đã nói ra các bước giải.

“Tốt lắm, em ngồi xuống đi.” Thẩm Ân gật đầu, không tiếc lời khen ngợi Diệp Hằng.

Diệp Hằng cũng chỉ giải một bài tập đơn giản, lại làm cho Hoài Hạ còn xúc động hơn so với cậu ấy, trong ánh mắt Hoài Hạ tràn đầy sự tự hào và kích động.

Ánh mắt Thẩm Ân rời khỏi hai người họ, như thể thầy hiểu lý do cho sự thay đổi của Diệp Hằng.

Cái kiểu nhìn đó, chính mình không thể quen thuộc hơn ...

Sau khi tan học, Thẩm Ân rủ Hoài Hạ đi đến văn phòng với thầy, thầy không hỏi nhiều mà yêu cầu Hoài Hạ phải giúp Diệp Hằng thật tốt, tất nhiên là không ảnh hưởng đến vấn đề trước đây của bản thân.

Hoài Hạ đang trò chuyện với thầy Thẩm, nhưng cậu lại cảm thấy thầy Sở ở lớp bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu rất dữ dội. Thẩm Ân dường như cũng nhận ra, khẽ liếc nhìn Sở Tịch Viễn thì đối phương lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống.

Thẩm Ân chỉ giả bộ không thèm để ý, tiếp tục cười hỏi: "Lúc đó chủ nhiệm lớp em đề xuất đổi chỗ ngồi, thầy còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến em."

Hoài Hạ liên tục lắc đầu: “Diệp Hằng rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến em. Thầy ấy cũng muốn em giúp cậu ấy học tập. Cậu ấy rất thông minh! Cậu ấy tiến bộ rất nhanh!"

Nhìn thấy cậu ta liều mạng nói cho Diệp Hằng, Thẩm Ân không khỏi nở nụ cười: "Ồ, hai người có quan hệ thực tốt!"

Hoài Hạ dừng một chút, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu: “Vẫn là ... không sao..."

Thẩm Ân cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ của Hoài Hạ mà thầy không thể che giấu được tâm tư của mình. Thầy vuốt tóc của Hoài Hạ, nửa đùa nửa thật nói: "Thằng nhóc ngốc này... sau này đừng nhắc đến cậu ấy mà chỉ biết đỏ mặt."

Hoài Hạ kinh ngạc nhìn Thẩm Ân, lẽ nào ... Thầy Thẩm có thể nhìn ra mình...

“Được rồi, chúng ta về trước đi. Hai người đều phải cố lên!” Thẩm Ân không nói tiếp, mà chỉ nói mấy câu động viên.

“Cảm ơn thầy!” Hoài Hạ gật đầu lia lịa trước khi quay trở lại lớp học.

Diệp Hằng đang nhàm chán xoay bút, thấy Hoài Hạ quay lại liền vội vàng hỏi cậu ta: "Thầy Thẩm nói cái gì với cậu vậy?"

Hoài Hạ đột nhiên đỏ mặt khi nghĩ đến lời thầy Thẩm nói câu nói kia, cậu chỉ lắc đầu nói rằng không có chuyện gì, chỉ là nhắc tới lần trước làm bài kiểm tra trắc nghiệm môn toán.

Hoài Hạ thực sự rất ngại khi nhắc đến Thẩm Ân, trái tim của Diệp Hằng đột nhiên khó chịu như thể bị thứ gì đó chặn lại, nhưng cậu không thể nói lý do. Một mình hờn dỗi nên cậu cũng không hỏi han gì thêm nữa.

Diệp Hằng không nói nhiều khi hai người đến căn tin ăn tối, rồi cậu cũng ngủ gục trên bàn trong giờ tự học buổi tối như mọi khi. Hoài Hạ chỉ nghĩ rằng cậu ta quá buồn ngủ, định để Diệp Hằng ngủ mười phút rồi mới gọi cậu ta dậy. Thấy thời gian đã đến, Hoài Hạ đã gọi Diệp Hằng nhiều lần nhưng cậu ấy đều phớt lờ. Nhưng rõ ràng là cậu ấy đang mở mắt to không ngủ, chỉ nằm sấp nhưng không dậy nổi.

"Diệp Hằng ... Hết giờ rồi, đến giờ làm bài tập."

"Tớ không muốn viết."

"Cậu đã hứa với tớ, mau ngồi dậy được không!"

Hoài Hạ kéo ống tay áo và lay gọi cậu ta liên tục.

Diệp Hằng hừ lạnh một tiếng, đặt tay phải sờ lên đùi cậu, giọng điệu ngả ngớn nói: "Được rồi, nếu để cho tớ sờ đủ thì tớ sẽ viết tiếp. Thế nào, cậu có cho tớ sờ hay không?"

Hoài Hạ lộ vẻ mặt xấu hổ, sau khi suy nghĩ một hồi, cậu gật đầu, đỏ mặt nói nhỏ: "Đây..."

Diệp Hằng không ngừng vuốt ve trên chân cậu, thậm chí còn thò tay vào quần áo của cậu. Vùng da nhạy cảm trên eo cậu cảm nhận được ngón tay lạnh buốt khiến Hoài Hạ rùng mình một cái. Nhưng Diệp Hằng không hề tỏ ra thương hại, cậu vẫn thô lỗ vuốt ve như cũ, còn không quên nói ở bên tai cậu: “Như thế là hy sinh vì nghĩa sao? Tớ học có quan trọng không?"

Hoài Hạ không nhận ra cậu ta có gì đó không ổn, nghiêm túc gật đầu: “Rất quan trọng… kỳ thi này cậu phải tiến bộ mới được.” Cậu tra tay áo và có chút bực bội nói tiếp: “Bằng không thì thầy sẽ đổi người khác giúp cậu..."

Diệp Hằng đột nhiên tức giận, rút tay ra khỏi quần áo của Hoài Hạ, trong lòng mắng mình vài lần là đồ khốn nạn. Thấy cậu ta rút tay ra, ngược lại Hoài Hạ lo lắng mà nhìn cậu ta một cách sốt ruột và đau khổ: “Tại sao cậu... không sờ nữa?"

Diệp Hằng xoa mái tóc của cậu, nhẹ giọng nói: "Tớ viết là được. Còn nữa, cho dù tớ có tiếp tục đội sổ trong kỳ thi thì tớ cũng không đổi chỗ ngồi khác, được không?"

Hoài Hạ kinh ngạc nhìn cậu: "Thật vậy sao..."

Diệp Hằng gật đầu, lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài tập về nhà. Một lúc sau, Hoài Hạ đột nhiên tiến lại gần, nói nhỏ vào tai cậu rồi vui vẻ tiếp tục làm bài.

Con thỏ ngốc nghếch ... Diệp Hằng không khỏi nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. Cậu chợt nghĩ rằng nếu mình đem bán lớp trưởng nhỏ, chỉ sợ là cậu ấy sẽ giúp mình đếm tiền.

Cậu lớp trưởng nhỏ nên biết ơn vì cậu đã không nỡ bán cậu ta ...

Hoài Hạ hài lòng viết bài tập về nhà, không nhịn được mà lén lút liếc nhìn Diệp Hằng một cái, trong lòng lặp lại những gì cậu nói vừa rồi.

Anh thật tốt, anh trai ...

Trứng màu:

Diệp Hằng đi vệ sinh trong tiết tự học cuối cùng của buổi tối, từ xa đã nhìn thấy thầy Thẩm và thầy Sở đang nói gì đó, thầy Thẩm khoác vai thầy Sở như thể đang an ủi. Đôi mắt thầy Sở đỏ hoe, như thể vừa khóc. Nhưng khi nghĩ đến vẻ ngoài lạnh lùng của thầy ấy trong ngày thường, cậu lại nghĩ chắc là mình học hành quá chăm chỉ, mệt mỏi đến mức sinh ra ảo giác ...

Thẩm Ân đang nằm trên giường, chỉ mặc một cái quần chữ T màu đen tuyền. Xương quai xanh gợi cảm, vòng eo quyến rũ và cặp mông trắng nõn vểnh cao không tỳ vết. Sở Tịch Viễn từ trong phòng tắm đi ra, nhưng không có ôm người như mọi khi. Anh như không nhìn thấy cảnh vật trước mặt, chỉ lẳng lặng ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía Thẩm Ân lấy khăn lau tóc.

Thẩm Ân ngồi quỳ ở phía sau Sở Tịch Viễn, vòng tay qua eo thầy Sở, gối đầu lên vai anh ta: “Bé cưng… hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc trước ở trường anh ta chưa nói chuyện với mình, đã ấm ức khóc lóc một lần. Thẩm Ân nghĩ thầm tối hôm qua anh đã làm điều đó hai lần, nhưng anh ấy không khóc...

Sở Tịch Viễn đặt khăn lông xuống, nằm trên giường quay lưng lại với Thẩm Ân, lẳng lặng đắp chăn bông. Thẩm Ân thở dài, chui vào chăn ôm người đàn ông từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh, đưa tay phải vào trong qυầи ɭóŧ cầm côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng vuốt ve: “Bé con ... sao lại không để ý tới anh?"

Dưới sự vuốt ve của anh, côn ŧᏂịŧ của Sở Tịch Viễn phản ứng ngay sau đó, hết lần này đến lần khác cơ thể anh run lên vì sung sướиɠ, nhưng anh vẫn im lặng. Thẩm Ân dừng lại, biết anh ta khó xử, còn cố ý hỏi anh ta: "Em chán ghét thầy hả?"

Thân thể Sở Tịch Viễn cứng đờ, một lúc sau mới xoay người vùi đầu vào trong ngực Thẩm Ân, bả vai khẽ run lên. Cho dù anh giữ nguyên tư thế này đến mức nào thì anh chỉ nghẹn ngào thu mình vào trong vòng tay của Thẩm Ân, thật lâu sau mới phát ra giọng nói ấm ức: “Không có..."

Thẩm Ân vuốt tóc an ủi anh, và hôn anh: “Vậy tại sao lại không để ý tới anh? Hả?"

Sở Tịch Viễn lau đi nước mắt, đáng thương nhìn anh: “Anh sờ đầu của cậu ta."

"Hả? Ai?" Thẩm Ân nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của anh, một hồi cũng không có phản ứng.

"Lớp trưởng của... lớp anh. Trong văn phòng, anh sờ đầu của cậu ta." Nghĩ đến đây tựa hồ khó chịu đến không nhịn được, lại rớt vài giọt nước mắt nữa.

Lúc này Thẩm Ân mới nhớ tới, trong lòng cười thầm tại sao Sở Tịch Viễn lại ghen tị với một đứa trẻ, nhưng anh lại không dám nói ra. Bởi vì lần trước hỏi anh ta một câu tại sao lớn như vậy mà vẫn còn khóc như một đứa trẻ, Sở Tịch Viễn cho rằng anh chán ghét người yêu khóc, cho nên trốn trong nhà vệ sinh, lén khóc một hồi.

"Em nói là Hoài Hạ hả? Anh chỉ thấy rằng cậu ấy có vẻ thích Diệp Hằng ở trong lớp. Đó là cậu bé rất cao đó." Thẩm Ân vuốt tóc của Sở Tịch Viễn: “Anh chỉ nghĩ Hoài Hạ quá đơn giản. Anh quan tâm đến cậu ấy từ góc độ của một người thầy. Hơn nữa… Còn không phải là do anh thấy bộ dáng cậu ta ngu ngốc liền nghĩ đến em!” Thẩm Ân bóp khuôn mặt của anh ta, cắn một cái ở trên môi anh ta cho hả giận.

Lúc này Sở Tịch Viễn đã khá hơn, giọng điệu vẫn có chút khó xử: “Dù sao thì, không được phép ... sờ đầu người khác."

Thẩm Ân khẽ cười một tiếng, đột nhiên bò đến nằm ở trên người anh đè anh xuống, thè đầu lưỡi hồng ra liếʍ môi, trìu mến chạm vào côn ŧᏂịŧ cương cứng của anh: “Hừ ... Cái đầu nào? Cái trên hay cái dưới hả?"

Sở Tịch Viễn lật người đè anh ở dưới thân, nghiêm túc nhìn anh: “Đều không được phép! Thầy là của em, là của một mình em."

Hai chân Thẩm Ân quấn lấy eo anh, vặn vẹo hông ở dưới người anh, vừa câu lấy cổ anh, vừa thì thầm dụ dỗ: "Chồng ơi, làm chết anh đi... côn ŧᏂịŧ lớn làm khóc anh thì anh hứa với em, được không?"

"Đồng ý……"

Sở Tịch Viễn gật đầu và cởϊ qυầи lót của họ ...

Anh bị Thẩm Ân quấn lấy ba lần, lần đầu tiên anh không có bị làm khóc, hơn nữa thực sự lần cuối anh đã làm Thẩm Ân khóc trước khi bắn vào tiểu huyệt của anh ta, cuối cùng anh lại ôm người đi phòng tắm rửa sạch thân mình.

Thẩm Ân nói rằng vẫn còn có kết quả kiểm tra phải ghi vào trong bảng điểm, Sở Tịch Viễn chỉ để anh nằm xuống và nghỉ ngơi, và giúp anh làm điều đó.

Sở Tịch Viễn lật xem từng tờ giấy thi, điền điểm và câu hỏi phụ của từng người vào các bảng tương ứng. Nhìn thấy tờ giấy kiểm tra của Hoài Hạ, anh cố ý lật xem một lúc rồi nói với Thẩm Ân: "Câu hỏi cuối cùng Hoài Hạ được mười điểm, còn bị trừ hai điểm."

Thẩm Ân trả lời: “Chà, câu hỏi cuối cùng của bài kiểm tra này khó hơn."

“Em đã đạt điểm tối đa cho câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra của mình trước đây.” anh lặng lẽ lẩm bẩm.

Sau đó, Thẩm Ân mới hiểu anh đang làm gì. Anh xuống giường đi đến bên cạnh Sở Tịch Viễn, ngồi ở trên đùi anh cười, nặng nề hôn anh: “Ừ! Em là người tốt nhất! Em là học sinh ưu tú nhất của anh, là đứa bé yêu thích nhất của anh, được không?"

Sở Tịch Viễn đỏ mặt gật đầu.

Thẩm Ân rúc vào trong lòng anh, đột nhiên nói: "Chồng ... anh đói muốn ăn mỳ của em."

“Được, chờ em một lát.” Sở Tịch Viễn ôm anh đến trên giường, bước nhanh đi đến phòng bếp nấu mỳ cho anh.

Thẩm Ân yên lặng nhìn bóng lưng của người đàn ông, tự hỏi tại sao mỗi ngày đều cảm thấy ngày hôm qua yêu anh ta còn chưa đủ?

Hmm ... Về sau nhất định phải yêu thương anh ta gấp bội mới được.