Quyển 5 - Chương 2

Chương 2:

Hầu Nhi thấy Diệp Hằng biến lớp trưởng thành bạn cùng bàn, cậu ta bèn nghĩ, đại ca đúng là sáng suốt. Bây giờ, Hoài Hạ đã ngồi gần đây, cậu ta lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm lớp trưởng, để coi cậu ấy còn dám thản nhiên ghi tên mình vào sổ không. Nếu cậu ấy dám ghi, cho dù đại ca không tự mình ra tay thì cậu ta cũng sẽ đánh phủ đầu cậu ấy một trận, cho cậu ấy nhớ đời.

Diệp Hằng giúp Hoài Hạ sắp xếp sách vở chỉnh tề ngăn nắp, sau đó, cậu thấy Hoài Hạ vẫn im lặng không nói chuyện thì ôm lấy bả vai cậu, cười nói: “Bạn lớp trưởng, có phải vẻ mặt này của cậu là không vui phải không? Nếu cậu thấy không thoải mái thì tôi bảo thầy Vương, cậu không cần chuyển chỗ nữa.” Người đã ngồi ở bên cạnh thì làm gì có chuyện Diệp Hằng buông tha dễ dàng, cho nên lời cậu nói cũng chỉ nói chơi thôi. Nhưng con người Hoài Hạ vốn đơn thuần, cậu không thể hiểu rõ ý trong đó.

Chuyện nam sinh ngồi cạnh nhau, chạm vai nhau rất bình thường. Nhưng mỗi khi Diệp Hằng chạm vào Hoài Hạ thì trong lòng cậu giống như nai con chạy loạn, tim đập thình thịch mạnh mẽ. Vì thế, cậu chỉ có thể cố gắng bình ổn hô hấp, khiến mình trông bình thường một chút. Cậu không ngờ mình có thể được ngồi cạnh Diệp Hằng, cho nên, bản thân cậu vui mừng còn không kịp thì làm gì có chuyện cậu không muốn chứ. Chỉ là, Hoài Hạ cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, như thế sẽ khiến người khác nhìn ra tình cảm của cậu. Cậu liền lắc đầu nói: “Giữa bạn học chung lớp vốn dĩ… Nên giúp đỡ nhau.” Cậu nói xong thì cảm thấy lời này nghe vào có vẻ quá qua loa, bèn dừng lại rồi đỏ mặt nói tiếp: “Sau này, cậu không hiểu bài nào, có thể hỏi tôi. Nhất định tôi sẽ cố hết sức dạy cậu thật tốt…”

Thật ra, Diệp Hằng không có ý này, nhưng phản ứng của Hoài Hạ khiến cậu chột dạ… Cái này, chẳng lẽ con thỏ ngốc này cho rằng mình muốn cố gắng học tập tốt chứ?

Học kỳ mới cũng đã trôi qua xấp xỉ một tháng. Nhà trường dựa vào tôn chỉ “Thân thể là tiền vốn của cách mạng” mà nâng cao chất lượng học sinh. Mỗi học kỳ đều có kiểm tra thể chất, cho nên nhà trường luôn khuyến khích các bạn học phải biết kết hợp rèn luyện thân thể với đam mê học tập.

Lần này, buổi kiểm tra thể chất được tổ chức vào đầu tháng mười, khi đó thời tiết rất thích hợp vì không quá nóng không quá lạnh. Mỗi khi tới các hạng mục đo chiều cao cân nặng hay chạy cự ly dài và nhảy xa, thì sẽ có tiếng kêu than dậy trời đất từ các học sinh. Đặc biệt là các học sinh suốt ngày vùi đầu học tập và giải đề, họ luôn cảm thấy mình như đang bị tra tấn tới không thể thở nổi.

“Á! Sao tao không cao lên mà lại mập ra thế này!”

“Ông đây còn thấp hơn một centimet so với năm trước. A a a…Tao lại béo lên mười cân! Không phải người ta nói một năm học ở trung học phổ thông sẽ gầy tám cân sao! Đều là lừa người!”

Hai nam sinh có biệt hiệu là Vĩ Ca và Mập Mạp cầm kết quả kiểm tra thể chất mà u oán gào lên, Hầu Nhi cũng có vẻ mặt vô cùng thê thảm.

“Đại ca, kết quả kiểm tra của anh có thay đổi gì không?”

Diệp Hằng đang nhai kẹo cao su, thờ ơ nhìn lướt qua kết quả kiểm tra thể chất: “Chiều cao: 193cm. Cân nặng: 75kg.”

Khóe mắt cậu chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi về phía này, trên môi cậu tự nhiên nở ra một nụ cười mỉm. Bên cạnh, ba nam sinh như bị cuộc đời ghét bỏ mà ôm nhau tự an ủi, bọn họ lại than thở: “Sau này chỉ có ba chúng ta sống nương tựa vào nhau thôi, chúng ta không chơi với đại ca nữa.”

Hoài Hạ nhìn người trước mặt đang nhàm chán mà nhai keo cao su. Cậu nghĩ, có lẽ từ trước tới nay, Diệp Hằng chưa bao giờ hiểu được nỗi buồn của mọi người khi nhìn thấy kết quả kiểm tra cân nặng và chiều cao.

Sự thật là vậy. Bởi vì, cho dù người đó phải chen chúc nơi đông người thì chiều cao hay khuôn mặt của người đó vẫn luôn thu hút ánh nhìn đầu tiên của tất cả mọi người xung quanh. Cậu nghĩ tới điều đó lại không thể vui nổi.

Hoài Hạ đang cúi mặt xuống thì người nọ đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, còn cố ý giở thói lưu manh huýt sáo. Hoài Hạ bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu vội vàng cúi đầu rồi đi xếp hàng ở hàng kế tiếp.

Hầu Nhi thấy Diệp Hằng không để ý bọn họ, cũng không biết cậu ấy đang tán tỉnh ai. Cậu ta tò mò nhìn theo ánh mắt Diệp Hằng mà chợt hiểu ra, cậu ta cười hì hì nói: “Ồi ôi! Tưởng ai, thì ra là lớp trưởng nha!”

Diệp Hằng không nói chuyện, nhưng có vẻ tâm trạng rất tốt.

“Ơ kìa, đại ca định đi đâu thế?” Vĩ Ca thấy Diệp Hằng không đi về phía lớp học thì vội vàng hỏi cậu.

Diệp Hằng cười nói: “Đi nhà vệ sinh, chúng mày có đi không?”

Ba người lập tức không muốn bị tổn thương lần thứ hai, đồng loạt lắc đầu rồi quay trở về lớp học.

Rõ ràng cả bọn đều cùng ăn cơm trường, bản thân mình cũng ăn rất nhiều. Nhưng sao mình lại trở thành như này!

Hoài Hạ cầm kết quả kiểm tra thể chất mà mặt mày ủ rũ. Vừa lúc cậu đi vào nhà vệ sinh thì thấy động tác kéo khóa quần của Diệp Hằng, không hiểu sao mặt cậu lại đỏ lên.

Từ khi Hoài Hạ đi vào nhà vệ sinh đến lúc cậu tiểu vào bồn vệ sinh nam, dường như Diệp Hằng luôn chú ý đến cậu. Tuy rằng cậu ấy chưa từng lên tiếng, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu thông qua gương ở bồn rửa tay, khóe miệng tươi cười còn mang theo ý tứ không rõ.

Sao cậu ấy có thể… Nhìn chằm chằm mình! Cả người Hoài Hạ cứng đơ đứng im tại chỗ đó, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao. Cậu không thể đi tiểu ngay trước mặt Diệp Hằng.

Cậu yên lặng nhìn mấy buồng vệ sinh bên cạnh, đều có người rồi. Hoài Hạ tự nhiên kẹp chặt hai chân, bây giờ phải làm sao, rõ ràng lúc trước cậu không gấp mà…

Hoài Hạ hy vọng Diệp Hằng có thể nhanh chóng rửa tay rồi rời đi, nhưng cậu ấy cứ cố ý chậm rãi từ tốn rửa sạch tay, lấy giấy lau khô tay và ném giấy vào thùng rác.

Khi Hoài Hạ cho rằng Diệp Hằng phải rời đi, rốt cuộc cậu cũng thở phào một cái. Nhưng Diệp Hằng lại đi tới phía cậu, nói: “Bạn lớp trưởng, không phải cậu đang chờ tôi giúp cậu cởϊ qυầи chứ?” Diệp Hằng giả vờ vươn tay xuống dưới, khiến Hoài Hạ hốt hoảng che lại bộ vị, liên tục lắc đầu mà nhìn cậu ấy và nói: “Tôi tự làm.”

“Cũng được.” Diệp Hằng hiểu lòng người mà gật đầu, cười tươi nói: “Cậu đưa tờ giấy kia đây, tôi cầm giúp cậu.” Cậu nói xong thì cầm lấy kết quả kiểm tra thể chất trong tay Hoài Hạ, dường như dáng vẻ cậu hoàn toàn không có ý định rời đi. Hoài Hạ không nghĩ cậu ấy sẽ bắt nạt mình như vậy, hai mắt cậu dần đỏ lên, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh ở hốc mắt. Cậu hơi tủi thân mà cúi đầu, hai chân tự kẹp chặt lại.

Cậu nhìn Hoài Hạ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, rồi nhìn kết quả kiểm tra thể chất lẩm bẩm: “Chiều cao: 173cm. Cân nặng: 52kg.” Hình như, giọng điệu của Diệp Hằng không thoải mái. Sau đó, cậu đưa tay phải phủ lên mông Hoài Hạ rồi nhéo mạnh hai cái. “Á!” Hoài Hạ đột nhiên giật mình, kêu lên một tiếng. Cậu vừa hoảng sợ vừa xấu hổ khi Diệp Hằng nhào nặn mông cậu.

Diệp Hằng thấy vậy, còn cố tình cười đểu, làm bộ ngạc nhiên mà than thở: “Chậc chậc… Mông cậu rất nhiều thịt nha. Nhưng sao cậu vẫn nhẹ như thế nhỉ?”

Cơ thể Hoài Hạ nhìn không có mấy thịt, mà mông nhỏ của cậu lại căng tròn vểnh cao lên. Cho nên, Diệp Hằng sờ một lần đã mê mẩn, không ngừng tay mà xoa bóp mông cậu ấy. Đôi tay Hoài Hạ vội vàng đẩy ngực Diệp Hằng, muốn cách xa cậu ấy nhưng không xê xích một chút nào. Mà cậu càng vội càng hoảng hốt thì nướ© ŧıểυ cũng không nhịn được nữa, nó sắp chảy ra rồi. Bạn lớp trưởng đáng thương cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cậu tận lực kìm nén mà lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn khẩn cầu: “Không được. Cậu đừng làm vậy, tôi xin cậu... Ư...”

Chết tiệt! Chỉ bị nhéo mông vài cái mà cậu ấy lại kêu như lúc làʍ t̠ìиɦ! Diệp Hằng cảm thấy một luồng khí nóng bỏng đi xuống bụng, bộ vị phía dưới nảy lên một cái, khiến cậu lập tức ngừng lại.

Có người mở cửa buồng vệ sinh bên cạnh, đi ra ngoài. Hoài Hạ liền vội vàng giật lấy tờ giấy của mình, chạy vọt vào buồng vệ sinh. Thời điểm cậu đi tiểu, rốt cuộc cậu không nén được ấm ức mà khóc nấc lên.

Sao người đó lại như vậy… Huhuhu… Hoài Hạ vừa lau nước mắt vừa nghĩ, cậu ấy thật xấu xa… Hôm nay, mình sẽ không thích cậu ấy nữa.

Bản thân Diệp Hằng cảm thấy mình đã bắt nạt người ta quá đà rồi, nhất định Bạn lớp trưởng sẽ trốn ở bên trong mà khóc. Diệp Hằng thở dài, âm thầm mắng chính mình. Bây giờ, phải làm sao đây? Cậu ấy đã đáng thương như vậy, mình còn muốn bức ép cậu ấy ác hơn nữa.

Ngoài kiểm tra chiều cao cân nặng thì hạng mục đầu tiên khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật, đó chính là chạy cự ly dài. Sau vài vòng chạy, nhiều học sinh bị đau chân, chuột rút, chảy máu mũi. Tất cả học sinh này đều được đưa về phòng y tế, khiến phòng y tế vô cùng ồn ào.

Mỗi tuần, Diệp Hằng đều luyện tập thể lực ở đội bóng rổ, cho nên hạng mục chạy một nghìn mét với cậu chỉ như một buổi tập luyện bình thường. Cậu dẫn trước một vòng lớn so với vị trí thứ hai cùng nhóm, cho nên có không ít nữ sinh tranh đoạt áo khoác đồng phục của cậu. Đồng thời, bọn họ còn hô to cổ vũ cậu, chuẩn bị nước khoáng cho cậu ở cuối đường chạy.

Diệp Hằng ung dung chạy xong một nghìn mét, tùy tiện nhận một chai nước khoáng của một nữ sinh đưa tới, cậu mỉm cười nói: “Cám ơn cậu.”

“Đại ca, hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài nhé?” Nhóm ba người Mập Mạp, Vĩ Ca và Hầu Nhi cũng lần lượt kiểm tra thể chất xong, bọn họ định rủ Diệp Hằng cùng đi quán ăn. Diệp Hằng lại nói cậu còn có việc, kêu ba người bọn họ đi trước.

Một nhóm nữa vừa chạy xong thì Diệp Hằng mới thấy bóng dáng Hoài Hạ.

Một nhóm chạy có khoảng mười người, Hoài Hạ đang ở vị trí giữa ở vòng thứ nhất. Nhưng mười người càng chạy thì vẻ mặt càng đau đớn, tới vòng thứ hai thì vài người dẫn đầu đã từ từ tụt xuống vị trí cuối cùng. Diệp Hằng nhíu mày, thầm nghĩ, Hoài Hạ chạy chậm cũng không sao. Bình thường, bạn lớp trưởng không rèn luyện nhiều. Vì vậy, nhất định cậu không được để người khác làm ảnh hưởng, khiến mình bị rốt loạn nhịp chạy.

Thể lực Hoài Hạ rõ ràng không chống đỡ nổi ở nửa vòng cuối cùng, trước mắt cậu, cảnh tượng bắt đầu lảo đảo lắc lư không thấy rõ. Lúc này, cậu chỉ dựa vào sức mạnh ý chí cố ép chính mình chạy về đích. Diệp Hằng vội vàng đỡ người, không cho cậu ấy ngồi xuống, kéo cậu ấy đi lại vài bước. Cậu lo lắng hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”

Hoài Hạ vẫn biết người này là ai, cho dù khuôn mặt người phía trước rất mơ hồ và âm thanh lúc gần lúc xa. Cậu dựa trên người Diệp Hằng, thở hổn hển, gắng sức mỉm cười nói không sao, tiếp theo cậu liền bất tỉnh.

“Bây giờ, học sinh thật là! Bọn chúng cứ cả ngày ngồi học trong lớp, không chịu rèn luyện thân thể thì làm sao chịu nổi vận động như thế.” Bác sĩ kiểm tra thân thể Hoài Hạ, cho cậu ấy uống nước đường glucose xong thì oán trách vài câu. Sau khi bác sĩ kéo rèm lại thì tiếp tục đi khám cho các học sinh khác.

Lúc Hoài Hạ tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở trên giường, cậu nghĩ rằng mình đang ở phòng y tế. Diệp Hằng ngồi ở mép giường nhìn cậu.

“Bây giờ, cậu thấy tốt hơn chưa? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Hoài Hạ yếu ớt lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi khá hơn rồi, cũng không thấy khó chịu.”

Diệp Hằng nhìn sắc mặt cậu đã hồng hào mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước, khi Hoài Hạ ngất xỉu, sắc mặt cậu ấy tái nhợt môi tím tái, suýt chút nữa đã hù chết Diệp Hằng. Cậu vội vàng ôm người chạy nhanh tới phòng y tế.

Cậu lấy một ly nước ấm từ máy lọc nước, nâng Hoài Hạ dậy rồi vừa đút nước cho cậu ấy uống vừa trầm giọng dặn dò: “Sau này, tới tiết thể dục không cho phép cậu về lớp học, ngoan ngoãn theo tôi rèn luyện. Cậu có thể ngất xỉu vì chạy một nghìn mét, coi như đây là một bài học cho cậu nhớ đời.”

Nhưng cậu phải làm rất nhiều bài tập, cũng không muốn như thế. Hoài Hạ oan ức nhìn cậu ấy giống như một đứa trẻ mắc lỗi lớn, giọng nói rụt rè: “Tôi phải làm…”

“Làm sao?” Diệp Hằng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Lúc này, Hoài Hạ mới chịu khuất phục, gật đầu. Cậu thầm nghĩ, dù sao tới tiết thể dục Diệp Hằng đều phải đi tập luyện cùng đội bóng rổ, mình có làm gì thì cậu ấy cũng sẽ không nhìn thấy.

Diệp Hằng như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cậu ấy nâng cằm cậu cười nói: “Cậu yên tâm, dù tôi không ở đó thì sẽ bảo bọn Mập Mạp và Hầu Nhi nhìn chằm chằm cậu, cùng tập luyện với cậu. Cậu có thể chọn đá bóng hoặc chạy bộ.”

Làm sao có thể như vậy… Hoài Hạ hơi bất mãn, hai má phồng lên như chuột hamster, nhỏ giọng: “Hừ!” Diệp Hằng liền vươn tay chọc trên má cậu, nghiêng người dán sát vào tai cậu bổ sung một câu: “Nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ đánh mông cậu. Cậu thiếu một phút rèn luyện, đánh mông cậu một cái. Cậu đã hiểu rõ chưa?”

“Ừ.” Hoài Hạ cụp mắt gật đầu, âm thanh còn nhỏ hơn so với mèo con, hai lỗ tai đỏ như máu càng nóng hơn. Diệp Hằng có vẻ không hài lòng, thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói: “Tôi không nghe thấy, cậu nhìn tôi, nói to lên.”

Vẻ mặt Hoài Hạ vô tội, ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Hằng. Hai mắt cậu ửng đỏ thoáng hiện lên ánh nước, giọng nói run rẩy nhỏ nhẹ: “Tôi biết rồi.”

Diệp Hằng thấy dáng vẻ này, biết mình đã ép cậu ta vào khuôn khổ rồi, bèn cười nhẹ xoa đầu cậu ta.

Hoài Hạ cụp mắt xuống, không dám nhìn Diệp Hằng nữa, lại tự giận chính mình. Hôm nay, rõ ràng cậu đã nói sẽ không thích cậu ấy, thế mà, bây giờ cậu lại càng thích cậu ấy hơn.

“Diệp Hằng, cám ơn cậu đã đưa tôi tới phòng y tế, còn ở cùng tôi lâu như vậy.” Hoài Hạ nhìn cậu thật cẩn thận, cố gắng thể hiện lòng biết ơn chân thành.

Diệp Hằng không để ý nhướng mày, cố ý trêu chọc: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Nếu là người khác thì phải gọi tôi một tiếng bố rồi, còn cậu thì chỉ cần gọi tôi một tiếng anh là được.”

Hoài Hạ gật đầu, dù sao cậu cũng là một đứa trẻ ngốc nghếch đơn thuần, cũng không xảo quyệt như Diệp Hằng. Cậu thầm nghĩ, thì ra trong lòng Diệp Hằng mình luôn khác biệt so với người khác. Cậu vừa tự mình vui vẻ vừa xấu hổ chà chà góc áo, ngoan ngoãn dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng gọi: “Anh!”

Chết tiệt! Diệp Hằng nuốt nước bọt, yết hầu khẽ động, ngón tay không được tự nhiên sờ lên chóp mũi. Cậu lo lắng sẽ có cái gì đó chảy ra từ mũi mình.

Hoài Hạ không biết nội tâm đen tối của đối phương đang sôi trào mãnh liệt, cậu vẫn nhìn vào góc áo, có chút thẹn thùng hỏi: “Ừm. Chuyện đó... Chuyện cậu sẽ đánh mông mình, có thật không?”

Diệp Hằng nuốt nước bọt, khẽ nói: “Dĩ nhiên.” Cậu thấy Hoài Hạ mở to mắt không dám tin nhìn mình, cậu tiến lại gần bên tai, trầm giọng nói: “Bạn lớp trưởng, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ nhốt cậu ở trong nhà vệ sinh. Sau đó, tôi sẽ cởϊ qυầи cậu, đặt cậu nằm trên đùi tôi, mạnh mẽ đánh mông cậu! Tôi sẽ đánh tới khi nào trên mông cậu tràn đầy dấu tay tôi, làm mông cậu sưng lên mới thôi.”

Quả nhiên Hoài Hạ sợ tới mức cả người run lên. Nếu cậu ấy làm như thế thật, sẽ làm cậu xấu hổ muốn chết. Chỉ tập luyện thiếu một phút, sao bây giờ lại bị đáng tới mức sưng mông. Cậu nhỏ giọng nói đã biết, gương mặt đỏ bừng rời khỏi phòng y tế.

Diệp Hằng yên lặng đi theo sau cậu, nhìn theo sau bóng dáng Hoài Hạ. Mặc dù bộ quần áo đồng phục dài rộng đã che kín đường cong cơ thể xinh đẹp của Hoài Hạ, song cậu vẫn nhớ rõ hình dáng cặp mông tròn trịa mềm mại, nhớ rõ xúc cảm tuyệt vời khi chạm vào khiến người ta mê mẩn. Cậu càng nhớ tới lúc cậu vỗ về chơi đùa cặp mông, Hoài Hạ đã đỏ mặt rồi phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.

Bạn lớp trưởng này, thật là muốn hϊếp chết cậu ấy!

[Editor : Rất mong nhật được sự đề cử truyện của các bạn để nhiều người biết đến truyện hơn! Truyện sẽ được update nhanh chóng để các bạn không phải chờ đợi lâu nhé! Yêu thương!]