Quyển 3 - Chương 3: Có lẽ đây là sự sắp đặt của Thượng Đế
Dưới chân Trường Thành, Cruise lại bắt đầu nhắm vào cái chân khuyết tật của Mặc Trì, hỏi với vẻ quan tâm: “Ông Mặc, ông... thật sự có thể chứ?
Mặc Trì gật đầu. Cruise phấn chấn hét lên: “Trường Thành! Ta đến rồi đây!” rồi lao đi như một mũi tên. Anh ta khỏe mạnh, sức lực dồi dào, chẳng mây chốc đã biến thành một điểm đen ở phía xa so với Mặc Trì. Trường Thành Bát Đạt Lĩnh rộng rãi bằng phẳng, nhưng việc leo bậc thang kiểu này với Mặc Trì mà nói chẳng khác nào lấy đi nửa tính mạng của anh.
Phần gốc còn sót lại của chân trái Mặc Trì được bọc trong chân giả, chúng sẽ cọ vào nhau khi anh leo bậc thang liên tục, làm anh đau tới thấu tim. Anh không nhìn Tư Tồn mà dựa vào tường thành, ra vẻ điềm tĩnh thoải mái leo lên từng bước một. Chẳng mấy chốc, mồ hôi anh đã vã ra như tắm. Mỗi lần gió lùa qua, bộ vest trên người anh lại phát ra những tiếng vun vυ"t. Tói khi cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, anh mới dựa vào tường thành nghỉ một lúc. Tư Tồn nhìn sắc mặt anh tái nhợt, không giấu nổi nỗi lo lắng: “Anh đau lắm phải không?”
Mặc Trì vuốt mồ hôi rồi trả lời: “Không đau”. Chẳng phải chỉ là leo Trường Thành thôi sao? Dù là sáu năm trước hay hiện tại, cô đều hỏi anh những câu hóc búa kiểu đó. Để tìm lại vợ mình, sáu năm trước đến núi Lư anh còn leo được, bây giờ Trường Thành có nhằm nhò gì?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Mặc Trì lại tiếp tục leo lên phía trước. Tư Tồn nhìn anh lết từng bước khó nhọc, vội vàng chạy lên phía trước, đỡ lấy cánh tay anh. Đã bao năm nay anh không được cảm nhận đôi bàn tay nhỏ bé, ấm áp này rồi. Mặc Trì bỗng thấy trong lòng nóng bừng, bước đi không vững, suýt nữa vấp ngã. Tư Tồn không nhịn nổi liền nói: “Anh, hãy cẩn thận!” Mặc Trì gật đầu, cảm động muốn chết đi được mà không dám nói gì, chỉ sợ lỡ miệng nói sai. Hai người cứ thế yên lặng leo lên từng bậc thang.
Cruise tưởng mất hút từ lúc nào, bỗng nhiên xuất hiện trở lại trước mắt họ: “Hai người chậm chạp quá. Lúc nãy, tôi đã chạy qua ba căn phòng bằng đá rồi”.
Mặc Trì phì cười: “Đó là đài phong hỏa”.
“Đài phong hỏa? Viết như thế nào?”, Cruise lôi ra từ túi áo một cuốn sổ nhỏ đưa cho Tư Tồn,
Tư Tồn thở dài, viết ba chữ “đài DỈiong hỏa” lên giấy rồi đưa lại cho Cruise. Cruise ghi nhớ rồi đắc ý nói: “Lại học thêm được một từ mới. Moselle, lần này đến Trung Hoa, có phải tiếng Trung của tôi tiến bộ râ"t nhiều không?”
“Phải, tiến bộ rất nhanh, anh chẳng mấy mà thành chuyên gia Trung Hoa”, Tư Tồn cười đáp.
“Tất cả đều nhờ vào công dạy dỗ của cô.”, Cruise khiêm tốn đáp: “Hai người chậm chạp quá. Nghe nói phía trước có một cái dốc hảo hán. Trung Hoa có một câu nói thế nào ấy nhỉ? “Bất đáo Trường Thành phi hảo hán”. Tôi sẽ tới đó trước đợi hai người”. Cruise nói xong lại chạy biến đi mất.
“Cruise lần đầu đến Trung Hoa nhưng rất thích người khác gọi mình là chuyên gia Trung Hoa. Thật ra anh ấy chỉ dùng khẩu ngữ lưu loát, chứ chữ Hán chưa biết được mấy”, Tư Tồn nói.
Sắc mặt Tư Tồn ửng đỏ, bên khóe miệng điểm một lúm đồng tiền rất dễ thương. Cô lại âm thầm dìu anh bước tiếp. Khi tới một bậc thang rất cao, Mặc Trì phải dùng đến cả hai tay để vượt qua. Tư Tồn lặng lẽ lùi lại phía sau anh, nếu chẳng may anh bước hụt cô còn kịp thời đứng ra đỡ.
Tư Tồn ngẩng đầu nhìn lên, dốc hảo hán mà Cruise nói vẫn còn xa tít mù khơi, giống như đang treo lơ lửng trong không trung vậy. “Chúng ta đi tới đây thôi, em mệt muốn chết đi được”, Tư Tồn làm bộ nói.
Mặc Trì biết Tư Tồn sợ anh mệt, chứ với cô thì đâu đã nhằm nhò gì: “Thế em cứ ngồi nghỉ ỏ đây, anh sẽ leo tiếp, chốc nữa quay lại đón em”.
Tư Tồn hốt hoảng: “Cruise sức lực dư thừa không biết dùng vào việc gì. Anh so với anh ta làm gì?”
Không nhắc tới Cruise thì thôi, nhưng đã nhắc tới rồi, Mặc Trì lại càng không muốn tỏ ra thua kém. Anh nghiến chặt răng, tiếp tục dấn mình lên phía trước. Tư Tồn vội vã chạy theo anh. Cuôì cùng, dốc hảo hán đã hiện ra trong tầm mắt. Tư Tồn nhìn bậc thang cheo leo khúc khuỷu mà toát cả mồ hôi hột. Cô tuyệt đối sẽ không để Mặc Trì leo lên cái nơi quá nguy hiểm đó. Mặc Trì dường như hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm trước mắt, anh vẫn nhấc chân tiếp tục leo. Chân leo không được thì anh nhờ đôi tay trợ giúp. Anh bám tay thật chắc vào bậc thang, rồi nhấc chân phải lên trước, sau đó gắng sức nhấc chân trái lên theo.
Tư Tồn kéo anh lại: “Mặc Trì, đủ rồi, chúng mình xuống núi đi”.
Nghe cách cô gọi tên mình quá đỗi tự nhiên, thân thương, trái tim Mặc Trì bỗng nhiên run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu ý niệm trong anh hiện lên. Nhưng chỉ vừa lơ là trong tích tắc, cái chân giả của anh đã rung lên. Mặc Trì khuôn mặt trắng bệch ra, đứng chôn chân ở đó vì không tài nào động đậy được nữa. Tư Tồn thất kinh, kêu lên: “Anh bị thương rồi sao? Để em xem nào?”
Mặc Trì nhảy lò cò xuống bậc thang. Lúc chạm đất, chân giả của anh lại kêu “cắc” một tiếng khiến mặt mũi Tư Tồn tái mét. Mặc Trì cô" làm ra vẻ thoải mái nói: “Cũng may đây là chân giả, có gãy cũng không đau”.
Thực ra, lúc nãy do anh bước hụt, chân giả đâm vào phần gốc còn sót lại khiến anh đau tới mức mồ hôi vã ra như mưa.
Tư Tồn thất kinh. Cô quỳ xuống dưới chân anh và vén ống quần lên nhìn: “Gãy rồi sao? Để em xem nào!”
Chiếc chân giả lạnh băng được phơi bày trước mắt cô. Tư Tồn còn sốt sắng giúp anh kiểm tra, hoàn toàn không nhìn ra đó là chân thật hay chân giả. Mặc Trì tỏ ra dày dặn kinh nghiệm, nói: “Không gãy, chỉ là con ốc bị lỏng thôi”.
Anh kiểm tra và tìm thấy con ốc bị lỏng ở khớp đầu gối, bèn vặn chặt lại. Tư Tồn mím môi, nước mắt sắp tuôn ra tới nơi. Mặc Trì cố làm ra vẻ không hề hấn gì: “Thế này đã nhằm nhò gì? Mấy năm trước, có một lần anh đạp xe ba bánh chuyển hàng cho khách, trên đường về, suýt nữa đâm trúng một chiếc ô tô. Anh vừa né đi thì chân giả liền bay vυ"t ra, khiến người lái xe kia sợ xanh mặt, còn tưởng là do anh ta đâm phải chân anh”. Trong ánh mắt Tư Tồn hiện lên vẻ vừa đau xót vừa sốt sắng: “Rồi anh làm thế nào?”
“Còn làm thế nào nữa?” Sự việc lần đó thu hút rất nhiều người hiếu kì đến vây quanh. Mặc Trì kiên quyết không nhận tiền bồi thường của người lái xe kia, rồi chỉ với một chân, anh cúi đầu đạp xe ba bánh đi thẳng, giống như kẻ gây tai nạn đang chạy trốn. Trước mặt Tư Tồn, anh làm vẻ điềm nhiên kể tiếp: “Anh làm sao có thể cởi đồ giữa phố để lắp lại chân chứ, đành vứt nó lên xe, tìm chỗ nào có nhà vệ sinh công cộng thì vào lắp lại”.
Quả nhiên nghe xong, Tư Tồn cảm thấy ngột ngạt, khó thở giống như có ai bóp lấy tim cô vậy. Cô không nín nổi liền càu nhàu: “Đang yên đang lành, sao anh phải lắp chân giả làm gì? Người khó chịu không phải anh thì là ai?”
Mặc Trì xám mặt nhưng vẫn đáp gọn lỏn: “VI nó đẹp”.
Tư Tồn gần như muốn nổ tung, đấm thùm thụp vào vai anh và hét lên: “Anh điên à, vì đẹp mà chịu giày vò thế này sao? Anh xem mình đã thành bộ dạng gì rồi? ơ nhà điều kiện tốt thế không hưởng, lại chạy đến Thẩm Quyến chịu khổ làm gì?” Cô vừa gào hét, nước mắt vừa rơi lã chã.
Mặc Trì lặng yên nhìn cô. Cô khóc tới mức thở không ra hơi. Anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, bèn dang hai tay ôm cô vào lòng. Tư Tồn ngay lập tức sà vào vai anh, khóc nức khóc nở: “Làm gì có ai ghét bỏ anh, sao anh phải tự giày vò bản thân mình như thế?”
Mặc Trì ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Đồ ngốc, chỉ có em không ghét bỏ anh thôi”. Trong lòng Mặc Trì bỗng nhói đau. Sáu năm về trước, họ cũng nói với nhau rất đỗi tự nhiên như thế này. Sáu năm đã trôi qua, cô có còn ghét bỏ anh không? “Người chỉ có một chân không thể tìm được việc làm ở Thẩm Quyến”, anh nói tiếp.
Tư Tồn vẫn đang khóc tấm tức không thành tiếng. Cô nghẹn ngào nói: “Anh đã là ông chủ rồi thì còn cần gì tìm việc nữa?”
Mặc Trì không nhịn được cười: “Em nghĩ anh vừa đến Thẩm Quyến đã trở thành ông chủ à?”
Tư Tồn vùi mình vào lòng anh. Mặc Trì tuy rất gầy, nhưng đôi vai anh lại rộng và vững chãi, mang đến cho Tư Tồn cảm giác ấm áp, an toàn. Cô giống như một chú thú cưng bám lên bờ vai anh, dụi nước mắt vào áo anh. Làn gió thổi qua vừa ẩm vừa lạnh. Mặc Trì đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay anh lưu tuyến khuôn mặt cô, không nỡ buông ra. Nước mắt cô càng trào ra nhiều hơn. Mặc Trì kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên làm em đau lòng”.
Tư Tồn từ từ hết nức nở, mới nhận ra cả người mình đều nằm trong lòng Mặc Trì, liền lập tức vùng ra. Vòng tay anh bỗng chốc trở nên trống rỗng, trái tim anh như rớt xuống vực sâu. Không muốn bầu không khí trở nên gượng gạo, liền trêu cô: “CEO của Mỹ hóa ra cũng chẳng giỏi giang gì, mới tí mà đã khóc đỏ cả mũi”.
Tư Tồn trừng mắt nhìn anh qua làn nước mắt, nếu không phải vì anh... Sáu năm nay, cô chưa từng khóc lấy một lần. Cruise tự nhiên như từ trên trời rơi xuống: “Hả, hóa ra hai người vẫn ở đây à? Tôi đứng ở trên kia đợi hai người một lúc lâu rồi”.
“Cruise, chúng ta chuẩn bị xuống núi đi”, Tư Tồn nói.
Cruise không chịu đứng yên một chỗ mà cứ nhảy lên nhảy xuống làm động tác giãn ngực: “Được thôi! Nhưng Moselle này, cô có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lúc không?”
“Tôi hơi mệt,” Tư Tồn nói: “Anh cứ xuống trước rồi đợi chúng tôi ở sảnh khách sạn”.
“Không!”, Cruise nói: “Tôi và cô cùng đi, nhỡ cô mệt không đi nổi thì tôi có thể cõng cô”. Anh ta vừa leo Trường Thành xong, vẫn còn chưa hết phấn khích. Mặc Trì biết anh ta không nói chơi. Lưng anh ta vạm vỡ, lại còn làm một động tác thể hiện sức mạnh của cơ bắp vùng lưng khiến Mặc Trì căm ghét tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Tư Tồn lắc đầu nói: “Cruise, anh cứ xuống trước đi. Phòng của chúng ta chỉ được đặt tới tối nay, anh tranh thủ về trước 6 giờ chiều để gia hạn phòng”.
“Được thôi”, Cruise rất nghe lời Tư Tồn. Anh ta lao nhanh xuống núi như một luồng gió.
“Chúng ta cũng xuống thôi!” Tư Tồn không còn né tránh mà rất tự nhiên bám lấy cánh tay Mặc Trì. Thật ra, Mặc Trì không cần thiết phải thử thách cái chân của mình như thế, cô hiểu rằng anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô mà thôi. Lúc này trời đã về chiều, nếu tiếp tục leo nữa thì e rằng khi trời tối, đi đường núi thế này, Tư Tồn cũng có thể gặp nguy hiểm. Anh gật đầu nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Lên núi đã khó, giờ xuống lại càng khó gấp bội, bởi lúc đi xuống chân giả của Mặc Trì hoàn toàn không có tí lực nào hết. Tư Tồn luôn phải dìu anh, tới đoạn cheo leo, cô thậm chí còn vòng tay qua siết chặt eo anh để tiếp thêm sức. Mặc Trì nắm tay Tư Tồn chặt tới nỗi khiến cô đau chảy cả nước mắt. Tư Tồn cũng biết, anh đang nén chịu một nỗi đau rất lớn.
Tới đoạn tiếp theo, Mặc Trì dựa vào tường thành để lết xuống, miệng thở hổn hển. Cruise đã mất hút từ lâu, đột nhiên Mặc Trì muốn đập tan cái chân giả của mình.
Tư Tồn hiểu ý liền vội vàng giữ lấy tay anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cái chân này tuy không biết đau nhưng tay anh thì biết. Sao anh cứ phải tự gây khó dễ cho mình? Cruise chạy nhanh như thế nên đã bỏ lỡ qua bao nhiêu cảnh đẹp. Chúng ta không học theo anh ta, cứ từ từ mà đi thôi”. Lời nói của Tư Tồn khiến Mặc Trì kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh, Tư Tồn là một cô gái dịu dàng dễ thương nhưng chưa bao giờ lại độc lập, có chủ kiến như bây giờ.
Họ vừa nắm tay nhau vừa đi, cuối cùng đã xuống tới chân núi trước khi trời tối. Mặt đất bằng phẳng đã trải trước mặt, nhưng Mặc Trì vẫn không chịu buông tay cô ra. Tư Tồn cảm thấy anh còn nắm chặt tay cô hơn, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn khi nãy. Môi cô mím chặt, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía khách sạn ở phía xa. Dưới chân núi không có taxi nhưng lại có rất nhiều xe ba bánh. Tư Tồn cũng mặc kệ nó có rung lắc hay không, liền vẫy tay gọi một chiếc. Cô dìu Mặc Trì lên xe rồi lên theo. Xe ba bánh kêu tút tút mắỵ tiếng rồi chạy về hướng khách sạn Bát Đạt Lĩnh.
Sau khi xuống xe, Mặc Trì lập tức về phòng. Tư Tồn cũng trở về phòng của mình rửa mặt rồi quay sang phòng Mặc Trì. Cô gõ cửa ba hồi nhưng không đợi Mặc Trì đáp ỉại, đã đẩy cửa đi vào.
Cô ngay lập tức sởn cả gai ốc. Mặc Trì vừa gỡ chân giả thì một dòng máu đỏ phun ra. Khi thấy Tư Tồn bước vào, khuôn mặt anh cứng đờ lại Anh vừa dùng quần áo che kín vết thương vừa hoảng loạn nói: “Ai cho em vào đây?”
Tư Tồn không nói gì, cô quay về phòng với khuôn mặt trắng bệch, rồi quay lại nhanh như một cơn gió, tay cầm một thùng thuốc nhỏ. Cô không nói câu gì đã kéo chỗ quần áo Mặc Trì đang dùng để che đậy vết thương sang một bên, bằng một động tác thành thục cô lấy ra một miếng bông tẩm cồn rồi cẩn thận sát trùng, bôi thuốc cho anh. Sắc mặt Mặc Trì tái nhợt nằm dựa vào thành giường giống như một đứa trẻ hốt hoảng nhận lỗi, ngoan ngoãn để Tư Tồn sắp xếp. Vừa lúc nãy anh còn hung dữ với cô, bây giờ đã hối hận ngay rồi. Anh chỉ sợ, quan hệ giữa anh và cô vừa được xoa dịu đôi chút đã lại bị đóng băng. Anh không ngờ Tư Tồn đã khác nhiều so với sáu năm trước. Cô không còn là cô bé vì mấy câu nói hung dữ của Mặc Trì mà âm thầm trốn vào một góc nhà nức nở khóc. Bây giờ, cô chỉ chú tâm xử lí vết thương cho anh, động tác vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng. Xong xuôi đâu đó, cô do dự một lát rồi nhấc lên một cục bông lớn, nhúng ướt cồn và mạnh tay nhấn vào chỗ vết thương nặng nhất.
“Á!” Mặc Trì không chịu nổi liền kêu lên nhưng trong lòng anh lại đang âm thầm mỉm cười. Cô nhóc này đang dạy cho anh một bài học đây mà.
Trái tim Mặc Trì đập thình thịch. Anh nắm chặt tay Tư Tồn: “Tư Tồn, anh yêu em”.
Tư Tồn lập tức thần người ra. Cô nhìn Mặc Trì, ánh mắt anh dịu dàng mà mãnh liệt, khiến cô hồ như tan chảy. Trong giây lát, khung cảnh sáu năm trước cô đơn độc đặt chân đến nước Mỹ xa lạ lại hiện ra trong tâm trí khiến mắt cô cay cay. Cô vội vùng ra khỏi tay anh, thu dọn lại thùng thuốc, khuôn mặt không biểu hiện chút cảm xúc gì.
Mặc Trì ngơ ngác nhìn cô và gọi: “Tư Tồn...”.
Tư Tồn đứng thẳng lên rồi nói: “Mặc Trì, em vẫn chưa nói cho anh biết, em đã đặt vé quay về New York rồi, chiều mai sẽ khởi hành”.
Trái tim Mặc Trì như bị ai đó giáng mạnh một quyền. Anh nói mà không kịp suy nghĩ: “Tư Tồn, em đừng đi!”
Tư Tồn hít một hơi dài, tay vẫn cầm thùng thuốc, chậm rãi nói: “Mặc Trì, em thừa nhận, những năm qua ngày nào em cũng chờ đợi được gặp lại anh. Lần này về nước, em cũng coi việc trở lại thành phố” X tìm anh là một phần của cuộc hành trình. Nhưng em chỉ muốh gặp anh để hỏi tại sao anh không hồi âm lại cho em mà thôi. Bây giờ, em đã hiểu tất cả rồi. Tình yêu của chúng ta vẫn ở đây, thế là đủ rồi. Ở Mỹ vẫn còn rất nhiều việc chờ em về giải quyết, em buộc phải quay về”.
Mặc Trì như người mất hồn, nhìn Tư Tồn trân trối. Anh mặc bộ đồ ngủ màu trắng, gầy không khác gì giá treo quần áo, ống quần trái trống rỗng rơi xuống thành giường, nỗi bất lực, tuyệt vọng nghẹt cứng lòng anh: “Em có còn quay lại đây không?”
Tư Tồn thành thật trả lời: “Em cũng không biết”. Thời gian sáu năm qua đã dạy cho họ một bài học: Mỹ và Trung Hoa cách xa muôn núi ngàn sông, khiến cho mọi lời hứa đều không còn đáng tin. Tim Mặc Trì không khỏi nhói đau. Tư Tồn đã trở thành một nữ cường nhân, can luyện mà lý trí, không còn cần anh bảo vệ nữa rồi.
Tư Tồn cúi xuống đặt thùng thuốc lên đầu giường: “Em tặng anh cái này, ngày mai vết thương của anh vẫn cần tra thuốc. Sau này, anh có đi công tác hay du lịch thì nhớ mang theo một thùng thuốc cá nhân để phòng xảy ra sự cố. Thôi anh nghỉ đi, em về đây”.
Tư Tồn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mặc Trì dõi theo bóng của cô cho tới lúc không nhìn thấy nữa. Anh đau đớn kêu lên một tiếng, tưởng như bị ai đó đâm cho một dao. Một lúc sau, anh tưởng như có vị máu tanh ngắt đang trào ra từ cổ họng cho tới l*иg ngực. Anh nghiến chặt răng. Tư Tồn của giờ phút này đã không còn là Tư Tồn của quá khứ. Cô là CEO của một công ty lớn của Mỹ, đã từng trải qua hàng trăm trận chiến gay go trên thương trường. Công việc của cả công ty đang chờ đợi nên cô không thể ở lại Trung Hoa vì anh.
Anh cũng không có tư cách gì để cầu xin cô ở lại.
Cruise gọi điện thoại nội bộ báo họ chuẩn bị đi ăn vịt quay, anh ta hỏi anh có đi cùng không. Mặc Trì từ chối lời mời. Đã mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi, lúc nãy lại vừa làm một cuộc leo núi vượt quá khả năng sức khỏe cho phép nên sớm đã mệt nhọc vạn phần. Sáu năm qua, anh vì cuộc sống sinh tồn, về sau lại Jbận rộn khởi nghiệp nên chưa bao giờ cho bản thân cơ hội nghỉ ngơi. May mắn thay sau khi tới Thẩm Quyến, anh rất ít khi sinh bệnh, mặc dù thỉnh thoảng có sốt một hai ngày nhưng chỉ cần uống qua loa vài viên thuốc là khỏi. Do đó, Mặc Trì “phát minh” ra một lý luận mới cực kỳ hoang đường, đó là sức khỏe tốt không phải do điều dưỡng mà do tôi luyện. Trước đây, sức khỏe anh được điều dưỡng lâu như thế mà lúc nào cũng dặt dẹo ốm đau. Bây giờ, anh mặc kệ nó thì nó lại chẳng hề hấn gì.
Mặc Trì không ăn tối mà cứ nằm thần người trên giường, không có ý muốn ngủ. Chuyến bay của Tư Tồn sẽ khởi hành vào chiều mai, nhưng cô phải ra sân bay từ sáng. Lần này, bất kể ra sao, anh cũng phải đi tiễn cô.
Sáng sớm hôm sau, Tư Tồn dậy sớm tắm rửa, thu dọn tất cả đồ đạc hành lý, đóng khóa cẩn thận rồi đặt vali bên cạnh bàn trà. Trên bàn trà có một chiếc điện thoại màu đỏ. Cô thu xếp xong mọi thứ rồi ngồi trên sô pha, nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại.
Trời vẫn chưa sáng, trong phòng rất tĩnh lặng, bên ngoài cửa sổ cũng không có bất cứ một tiếng động nào. Tư Tồn đi ra phía ngoài, dựa vào cửa nghe ngóng nhưng phía hành lang cũng im ắng không có bất cứ âm thanh nào.
Phòng đối diện không có động tĩnh gì, cũng không gọi điện thoại đến. Trong lòng Tư Tồn có đôi chút hoảng hốt. Mặc Trì mà cô quen sẽ không có chuyện biết rõ cô phải về Mỹ mà không ra tiễn, dù cho trước đó giữa họ có xảy ra tranh cãi.
Thế nhưng, sáu năm trước anh cũng đâu ra sân bay tiễn cô? Cô đã đợi anh đến giây phút cuối cùng, vậy mà anh lại hoàn toàn quên đi lời hứa, tới tận lúc cô qua cổng kiểm tra an ninh, anh vẫn không xuất hiện.
Cảnh này sẽ lại tái diễn sao?
Tư Tồn mím chặt môi Nếu chuyện này lại tái diễn, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Lòng cô bỗng nhiên nhói đau. Cô biết Mặc Trì của sáu năm trước coi cô như bảo bối, trước đêm chia ly, anh đau khổ như muốn chết đi... Bây giờ lại mất cô thêm một lần nữa... Tư Tồn không đủ can đảm nghĩ tiếp.
Chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên. Tư Tồn sà đến, cô hoang mang nhấc máy: “Alo...”, tim cô như muốn nhảy ỉên.
“Moselle, cô dậy chưa? Tới giờ ăn sáng rồi”, đầu dây bên kia là tiếng của Cruise.
“Được rồi”, Tư Tồn thất vọng dập điện thoại xuống.
Nhà ăn của khách sạn ở tầng hai. Hiển nhiên, Cruise đã ngủ một giấc ngon lành. Anh ta vừa mới tắm xong, bộ tóc màu nâu nhạt vẫn còn ươn ướt nhưng sáng bừng lên vẻ khỏe khoắn. Khách sạn phục vụ bữa sáng theo kiểu buffet, chủng loại món ăn khá phong phú. Lần này đến Trung Hoa du lịch, Cruise đã “phải lòng” đồ ăn Trung Hoa. Anh ta gắp vào đĩa bánh bao, bánh chiên, múc cháo hoa, sữa đậu nành, mì, đậu phụ não... rồi ăn một cách ngon lành. Tư Tồn chỉ lấy cho mình một bát cháo nhỏ và một đĩa rau muôi, cứ ăn được một miếng lại nhìn ra phía cửa. Lòng cô nao nao, còn hình bóng cô khắc khoải chờ trông thì đến giờ vẫn không chịu xuất hiện.
Tư Tồn có phần lo lắng. Hôm qua, sau khi ăn xong bữa sáng, họ mới gặp Mặc Trì. Buổi trưa trên Trường Thành anh chỉ uô"ng một bình nước, đến chiều sau khi xuống núi, cô đưa Cruise đi ăn vịt quay Bắc Kinh chính thông ở Toàn Tụ Đức, Mặc Trì không ăn gì cả. Nếu cô đoán không nhầm thì cả ngày hôm qua anh chưa ăn uống gì. Bây giờ đã hơn tám giờ sáng, anh còn chưa chịu đi ăn sáng thì sức nào chịu nổi?
Cruise ăn xong núi thức ăn trước mặt mình, quệt miệng nói: “Moselle, cô ăn ít quá đấy!”
Tư Tồn càng nghĩ càng lo, bất thần đứng dậy: “Cruise, ăn xong rồi thì đi thôi”.
Cruise trở về phòng thu dọn hành lý, Tư Tồn không kìm được bản thân mình nữa liền đi tới trước cửa phòng Mặc Trì. Hành lang rất yên tĩnh, một tiếng động cũng không có. Tư Tồn theo thói
quen gõ cửa ba hồi. Cô nhâ"n chuông, gõ cửa, đập cửa nhưng tấm cửa được chạm trổ tinh xảo trước mặt vẫn không hề động đậy. Tư Tồn hoảng loạn, cô lấy hết sức vặn cửa ra, lớn tiếng hét: “Mặc Trì! Anh có ở trong đó không?”
Mặc Trì vẫn không trả lời. Nhân viên phục vụ nghe hét liền chạy đến: “Thưa cô, cô có cần giúp gì không ạ?”
“Người trong phòng này đã ra ngoài rồi sao?”, Tư Tồn hỏi. “Hôm qua vị khách ở phòng 303 nhờ tôi mua giúp mấy lon bia, sau đó tôi không thấy ông ấy ra ngoài nữa”, nhân viên đáp.
Tư Tồn thất kinh: “Hôm qua anh ấy vừa bị thương nên không thể uống bia được”
Nhân viên phục vụ nghe thấy thế liền lo sợ hỏi: “Vậy phải làm thế nào thưa cô?”
Tư Tồn lớn tiếng nói: “Mau mở cửa ra, tôi phải vào trong!”
Nhân viên phục vụ sợ xảy ra chuyện, bèn lấy chìa khóa mở cửa phòng. Họ vừa mở cửa ra, mùi bia nồng nặc đã xông lên mũi.
Tư Tồn xông vào phòng, nhìn thấy Mặc Trì đang dựa vào thành giường, nghiêng đầu, lông mày nhíu lại, hai tay ôm bụng, người cuộn lại như một con tôm. Tư Tồn sợ hãi, sà vào giường và lớn tiếng gọi tên anh.
Mặc Trì hơi thở dồn dập, nét mặt vô cùng đau đớn. Tư Tồn khẽ lay nhẹ khiến Mặc Trì ho hắng kịch liệt. Cô phát hiện ra ở phía đầu giường có một bãi đờm màu vàng, hình như còn có vài vệt máu đỏ. Tư Tồn hoảng loạn lau sạch miệng cho anh. Mặc Trì cố gắng mở mắt ra, nhìn cô lắc đầu, dường như muốn nói anh không sao cả nhưng một trận ho nữa lại kéo đến. Máu từ miệng anh phun ra.
“Moselle, xảy ra chuyện gì thế?”, Cruise nghe tiếng Tư Tồn hét lên, liền vội chạy ra khỏi phòng mình. Khi nhìn thấy miệng Mặc Trì đầy máu, anh ta không khỏi kêu lên một tiếng: “Ôi, Chúa ơi!” Tư Tồn rơi nước mắt, gào lên: “Mau gọi bác sĩ đi!”
Cruise quay người chạy ra ngoài. Trong giây lát, bác sĩ của khách sạn đã tới kiểm tra cho Mặc Trì rồi nhanh chóng đưa ra kết luận: “Có thể anh ấy bị xuất huyết dạ dày. Khách sạn không thể xử lí được, cần đưa đến bệnh viện gấp”.
Mặc Trì được hỏa tốc chuyển tối bệnh viện. Tư Tồn và Cruise cũng lên xe cứu thương đi cùng. Đến bệnh viện, anh được đưa vào Phòng Cấp cứu, cô chạy theo vào nhưng bị chặn lại phía ngoài cửa.
Cruise nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho Mặc Trì. Lúc nãy do vội vàng, anh ta đã đi luôn dép trong phòng của khách sạn ra ngoài. Tiết trời Bắc Kinh trong tháng Ba vẫn rất lạnh khiến chân anh ta không khỏi tê cứng.
Tư Tồn chăm chú nhìn vào cửa Phòng Cấp cứu vẫn đóng chặt, không nói tiếng nào, đầu dựa vào tường. Cruise đến bên cạnh và đặt tay lên vai cô: “Moselle, Chúa sẽ bảo vệ ông Mặc”.
Tư Tồn nói rõ ràng từng chữ một: “Cruise, tôi sẽ ở lại đây, anh về đi”.
Cruise không mang theo đồng hồ, anh ta cầm tay Tư Tồn rồi liếc qua chiếc đồng hồ trên tay cô: “Moselle, sắp mười giờ rồi, cô phải cùng tôi trở về khách sạn. Vé máy bay vẫn ở khách sạn, đừng quên là chúng ta có chuyến bay lúc ba giờ chiều”.
Tư Tồn lắc đầu nói: “Xin lỗi Cruise, lúc này tôi không thể cùng anh về Mỹ”.
Cruise kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Tư Tồn nói thẳng: “Anh ấy bị bệnh như vậy, tôi không thể bỏ mặc anh ấy, tôi phải chăm sóc và chờ anh ấy khỏe lại”.
“Thế vé máy bay thì sao?”
“Trả lại vé, đổi ngày hoặc xé đi, tùy anh!”
Cruise quan sát Tư Tồn và hỏi với vẻ nghiêm túc: “Moselle, hãy nói cho tôi biết, anh ta là ai?”
Cruise cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của Tư Tồn có gì đó không ổn. Hôm qua khi leo Trường Thành, từ đầu đến cuối cô chỉ ở bên cạnh Mặc Trì. Cruise có lý do để tin rằng, người đang được cấp cứu trong kia không đơn thuần chỉ là đối tác làm ăn của họ.
Tư Tồn không có ý giấu anh ta. Cô thẳng thắn đáp: “Anh ấy là chồng cũ của tôi”.
Cruise nhắm chặt mắt kêu lên: “Ôi, Chúa ơi!”
Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn Cruise, nói một cách chân thật: “Tôi cũng không ngờ lần này về nước lại gặp anh ấy. Hôm qua chúng tôi đã chào tạm biệt nhau, nhưng bây giờ tình hình anh ấy như thế này, tôi không thể bỏ lại anh ấy để về Mỹ”.
Cruise là con trai của một cổ đông trong công ty của Lý Thiệu Đường. Anh ta là Thạc sĩ Ngành Quản lý. Trước đây, anh ta làm việc cho chi nhánh công ty ở London. Sau khi Lý Thiệu Đường qua đời, đại hội cổ đông biểu quyết kết thúc mọi hoạt động của qông ty ở hải ngoại, vì thế Cruise bị điều về tổng công ty.
Anh ta từng học tiếng Trung ở trường đại học, do đó gặp được Tư Tồn như gặp lại người bạn lâu năm. Anh ta nghe ba mình nói Tư Tồn mới từ Trung Hoa đến Mỹ được sáu năm. Hồi đầu đến Mỹ, đến một câu tiếng Anh cô cũng không nghe hiểu nhưng cứ nhất quyết đòi vừa chăm sóc bên giường bệnh của Lý Thiệu Đường, vừa học tiếng Anh, về sau còn tốt nghiệp Khoa Quản lý của Đại học Colombia. Sau ngày Lý Thiệu Đường ngã bệnh, theo yêu cầu của ông ta, tất cả cổ phần trong công ty đều được sang tên cho Tư Tồn. Ban đầu, mọi cổ đông đều không phục cô CEO trẻ tuổi có lai lịch không rõ ràng này. Lúc đó, Tư Tồn chỉ có duy nhâ"t lòng chân thành muốn mang lại lợi ích lớn nhất cho mọi cổ đông, khiến những vị cổ đông có tuổi đời gấp đôi cô cũng phải nể phục cô gái bé nhỏ này, sau đó họ đều cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô. Ba của Cruise khi kể lại những chuyện này cho anh nghe, giọng nói không giấu nổi niềm sùng kính.
Cruise đã học qua tiếng Trung, cũng biết những câu đối thoại cơ bản, nhờ đó mà anh trở thành bạn tốt của Tư Tồn. Anh bái Tư Tồn làm sư phụ dạy tiếng Trung cho mình, nhưng trong công việc, anh lại trở thành thầy giáo của cô, đem hết kinh nghiệm mình có được ra truyền thụ cho cô. Tư Tồn cực kỳ thông minh lại ham học hỏi. Cruise từ lúc nào đã phải lòng cô gái Trung Hoa xinh đẹp này. Anh từng tỏ tình với cô nhưng đã bị cô từ chối chỉ với một câu nói: “Hồi ở Trung Hoa tôi đã từng kết hôn, đến bây giờ tôi vẫn yêu chồng cũ của tôi”. Cruise cho rằng thời gian sẽ xóa nhòa nỗi nhớ của Tư Tồn với người chồng cũ. Anh ta không thể ngờ rằng, họ lại gặp nhau ở Thẩm Quyến với tư cách đối tác làm ăn.
Cruise hít một hơi thật dài, sau đó gật đầu nói: “Có lẽ đây là sự sắp đặt của Thượng Đế. Tôi và cô cùng ở lại đây, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, tôi có thể giúp đỡ cô”.
Tư Tồn lắc đầu, ánh mắt cương quyết: “Không được, công ty còn rất nhiều việc tồn đọng, anh phải về xử lý. Phương hướng hợp tác của hội quảng giao lần này, kế hoạch thiết kế sản phẩm mới, cả buổi ra mắt sản phẩm của năm nay nữa anh đều phải giải quyết”.
Cruise nhún vai nói: “Moselle, cô là CEO, đó là công việc của cô”.
Tư Tồn nhìn anh ta: “Anh là trợ lý đặc biệt của tôi, tôi giao những công việc này cho anh”.
Cruise không nói gì nữa, đôi môi mỏng mím chặt thành một vệt dài.
Tư Tồn nhìn đồng hồ: “Cruise, bây giờ không còn sớm nữa, anh hãy về khách sạn đi”.
Cruise gật đầu, đi vài bước rồi quay lại nhìn Tư Tồn một hồi lâu, đôi mắt xanh biếc chứa chan tình cảm, nét mặt khó đoán: “Moselle, cô sẽ quay lại với anh ta phải không?”
Tư Tồn lo lắng nhìn về phía Phòng Cấp cứu: “Bây giờ tôi chưa nghĩ xa xôi như thế. Nhưng tôi không thể bỏ lại anh ấy vào lúc này”.
Cruise đột nhiên ôm chầm Tư Tồn, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Chúc cô may mắn”.
Tư Tồn làm động tác vẫy tay: “Chúc anh may mắn, tạm biệt Cruise”.
Cruise đi rồi, bên ngoài Phòng Cấỹ cứu lại lặng thinh như cũ. Cánh cửa đó đã đóng đóng mở IĨ1Ở mấy lượt rồi nhưng không ai nhìn Tư Tồn lấy một lần và nói với cô câu nào. Tư Tồn khép chặt hai vai, đầu dựa vào tường rồi dần dần trượt xuống. Thời gian như ngưng đọng tại giây phút này.
Không biết bao lâu sau, cửa Phòng Cấp cứu mới được mở ra. Tư Tồn xông ra chỗ bác sỹ nhưng không nói nên lời.
Bác sỹ tháo khẩu trang ra rồi nói: “Tình hình xuất huyết dạ dày đã được khống chế, chỉ có điều bệnh nhân vẫn đang sốt cao nên cần được điều trị tích cực”.
“Phổi của anh ấy không tốt, chỉ cần bị bệnh sẽ lên cơn sốt”.
Bác sỹ nhíu mày: “Anh ấy bị nhiễm lạnh, ăn uống không điều độ, làm việc quá sức, vết thương bị viêm nhiễm, thêm vào đó lại còn uống rượu. Cô là người thân phải không...”
Tư Tồn ỉập tức đỏ mặt, muốn giải thích với bác sỹ, cô không phải người thân nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Đúng lúc cô đang lúng túng thì Mặc Trì được đẩy ra khỏi phòng. Anh nằm thẳng trên chiếc xe đẩy y tế, toàn thân được đắp một lớp chăn dày cộm, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt còn hai mắt khép chặt. Anh đang được truyền nước. Một đám người khác chen nhau đi về phía phòng bệnh. Đây là mùa dịch cúm xuất hiện nên các phòng bệnh đều đã chật kín người. Bác sỹ nói, họ chỉ có thể tạm thời bố trí để Mặc Trì nằm ở ngoài hành lang. Đợi có người xuất viện thì họ sẽ lập tức chuyển anh vào phòng.
Ngoài hành lang không có lò sưỡi, Mặc Trì vẫn đang sốt nên Tư Tồn khẩn cầu bác sỹ: “Bác sỹ có thể lập tức bố trí phòng bệnh cho anh ấy được không? Tốn bao nhiêu tiền cũng được”.
Không ngờ câu nói này của cô khiến bác sỹ nổi giận: “Bệnh viện là nơi cứu người chết, chữa người sống, nhập viện rồi cũng cần có thứ tự, ai đến trước vào trước, ai đến sau vào sau. Nếu cứ có tiền thì được chiếu cố để thành Chủ nghĩa Tư bản hết à?” Biểu cảm nghiêm nghị của bác sỹ khiến Tư Tồn không dám nói gì nữa. Cô nuốt ấm ức vào trong lòng nhưng vẫn cố cầu khẩn bác sỹ: “Phổi của anh ấy không tốt, anh ấy lại đang sốt nữa, nếu ở hành lang lạnh thế này...”
“Bệnh nhân đã phải vào đến đây rồi thì đương nhiên bệnh tình đều rất khẩn cấp, nếu không việc gì người ta phải nằm viện cho khổ?”
Trên hành lang được bô" trí thêm một giường bệnh tạm thời. Mặc Trì được chuyển ỉên đó, y tá treo bình thuốc của anh ỉên giá truyền. Bác sỹ nói ra một vài con sô" còn y tá cúi đầu ghi chép. Cuối cùng, bác sỹ dặn dò Tư Tồn: “Bây giờ phải nhờ đến người nhà tận tình chăm sóc bệnh nhân, đừng để anh ấy bị nhiễm lạnh, nếu có chuyện gì thì lập tức đi tìm y tá”.
Tư Tồn gật đầu đồng ý. Bác sỹ và y tá đều rời đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người. Tư Tồn quỳ xuống, chăm chú nhìn Mặc Trì đang nằm hôn mê. Dáng ngủ của anh trông không yên lành, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, dường như chất chứa rất nhiều tâm sự. Tư Tồn không kìm nén được liền đưa tay vuốt lại hàng lông mày của anh rồi lẩm bẩm một mình: “Là em không tốt, không hoàn thành được nhiệm vụ thư ký Lưu giao cho em. Bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn khiến người ta phải lo lắng...”
Tay Mặc Trì khẽ động đậy, miệng anh phát ra những tiếng ú ớ, hình như không đồng ý với quan điểm của Tư Tồn. Tư Tồn nhè nhẹ nắm ỉấy bàn tay đang được truyền nước của anh: “Được rồi, là em nói sai. Anh nghỉ ngơi đi, đừng bao giờ để xảy ra chuyện gì đáng tiếc nữa”.
Vào buổi trưa, y tá chạy tới hành lang trung tâm gọi to: “Moselle Lee! Ai là Moselle Lee?”
Tư Tồn cho rằng y tá đang tìm mình nên vội vã chạy ra. Vì cô vẫn chưa ăn trưa nên đột nhiên cảm thấy chóng mặt hoa mắt, người lảo đảo chạy về phía y tá. Y tá quan sát cô một hồi, hình như đang cảm thấy hiếu kỳ vì người Trung Hoa lại lấy tên nước ngoài. Tư Tồn nói: “Tôi là Moselle Lee”. Đây là tên trên hộ chiếu Mỹ của cô.
Y tá chỉ vào góc tường rồi nói: “Những thứ này được gửi tới từ khách sạn Bát Đạt Lĩnh, họ nói đây đều là đồ của cô”.
Tư Tồn nhận một va li hành lý nhỏ nhắn tinh xảo, một túi sách của nam và một chiếc chân giả. Cô biết, những thứ này chắc chắn là do Cruise đã nhờ khách sạn gửi tới.
“Cảm ơn”. Tư Tồn không quan tâm đến ánh mắt khác lạ của y tá, liền xách hành lý, đeo túi và vác chân giả lên vai. Cô đặt những thứ này tới trước giường bệnh của Mặc Trì. Vali nhét xuống gầm giường, túi sách đặt cạnh gối của Mặc Trì, còn chân giả đặt ngay trước đầu giường.
Mặc Trì vẫn chưa tỉnh dậy. Bác sỹ nói, do anh đã mệt mỏi quá độ, việc nghỉ ngơi điều độ sẽ giúp anh mau chóng hồi phục.
Buổi chiều tối là lúc người nhà bệnh nhân được tới thăm. Đây là khoảng thời gian ồn ào nhất trong ngày ở khu phòng bệnh. Trên hành lang, người đi qua đi lại không ngớt. Nhiệt độ hành lang lúc này còn thấp hơn ban sáng. Mặc Trì dù đang ngủ nhưng vẫn không ngừng ho hắng. Tư Tồn sợ anh nhiễm lạnh liền vội vã tìm vị bác sỹ trưởng khoa. Cô nói bất luận thế nào cũng phải bố trí cho anh một giường bệnh tử tế. Bác sỹ trưởng khoa cũng bất lực vì hiện giờ không còn một giường trống nào. Chẳng lẽ ông phải đuổi những bệnh nhân khác ra khỏi phòng bệnh? Tư Tồn nhớ tới đãi ngộ đặc biệt mà Lý Thiệu Đường được hưởng năm xưa, cô liền hỏi: “Ở đây có phòng bệnh cho cán bộ cao cấp hoặc cho khách quý không?”
“Phòng bệnh đặc biệt chỉ có nhân vật đặc biệt mới được sử dụng, hơn nữa cần có thư giới thiệu của đơn vị”, bác sỹ nói.
Mặc Trì đường đường là con trai của cán bộ cao cấp, nhưng... Tư Tồn biết, anh nhất định không muốn làm kinh động tới ba mình vào thời điểm này. Tư Tồn liền quyết định lấy ra hộ chiếu Mỹ của mình.
Vị bác sỹ trưởng khoa nhìn rồi nói: “Tình huống đặc thù sẽ được đối xử đặc thù, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô”. Tư Tồn cảm kích cúi người cảm ơn.
Đúng lúc đó, Mặc Trì tình dậy. Anh mở mắt ra và nhìn thấy cặp xách và chân giả trước tiên. Nhưng trước giường bệnh không có một bóng người.
Tối hôm qua, cái chân đau của Mặc Trì đã khiến anh đau đớn không tài nào ngủ được. Anh liền gọi nhân viên phục vụ mua giúp mình mấy lon bia. Đây là bí kíp độc đáo anh vẫn thường dùng mấy năm ở Thẩm Quyến để đối phó với những cơn đau quái ác. Sau vài ngụm bia, cơn buồn ngủ sẽ kéo đến, chỗ đau trở nên tê dại không còn cảm giác gì nữa. Anh muốn ngủ một giấc tử tế để ngày hôm sau có tinh thần tiễn Tư Tồn ra sân bay. Thái độ của nhân viên phục vụ rất không ra gì. Họ có ý trách anh phá hoại giấc ngủ nhưng vẫn nhanh chóng mang bia đến cho anh. Mặc Trì uống một lon mà vẫn chưa buồn ngủ. Anh lại uống thêm lon nữa. Ưông xong lon thứ ba, cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng vết thương ở chân càng đau đớn hơn, anh không tài nào chợp mắt nổi. Mặc Trì lo sợ, anh trùm kín chăn, ép mình đi ngủ. Đêm khuya thanh tĩnh, tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào cái chân đau. Vết thương ở chân trái của anh bị chân giả cào rách. Chân phải do vận động quá độ nên vừa xót vừa sưng. Hình như không bao lâu sau, cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Mặc Trì tự nhắc nhở mình, ngày mai trời vừa sáng là phải dậy luôn, kết quả trời vẫn chưa sáng thì anh đột nhiên thấy dạ dày đau dữ dội. Anh cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt bụng, ngực thấy đau tức, cổ họng nóng bừng bừng, ý thức trở nên mơ hồ. Anh không lo lắng cho mình, chỉ cảm thấy rất mệt, sau đó như thế nào thì anh không biết gì nữa.
Lúc này, Mặc Trì quan sát bốn bề xung quanh. Đây là hành lang bệnh viện, ánh sáng vô cùng ảm đạm, trong không khí lơ lửng mùi vị nhàn nhạt của bụi đất. Bây giờ là hoàng hôn chứ không phải sáng sớm. Mặc Trì hoảng hốt Tư Tồn đã ỉên máy bay từ chiều cơ mà. Anh mất bao công sức tính toán mà cuối cùng vẫn lỡ hẹn với cô. Mặc Trì thấy nội tạng của anh như bị vò thành một đống hỗn độn, đến hô hấp cũng thấy khó khăn. Anh ho hắng kịch liệt nhưng vẫn cố nghiến răng. Anh nhắm chặt mắt, không muốn mở ra nữa. Anh không muôn nhìn thấy thế giới này khi đã mất đi Tư Tồn một lần nữa. Đột nhiên, một bằn tay nhỏ mềm mại, mát dịu xoa lên trán anh. Toàn thân Mặc Trì chấn động, anh mở mắt ra và không dám tin vào những gì mình thấy. Tư Tồn đang nhìn anh bằng ánh mắt dịu hiền.
“Anh thấy chỗ nào không khỏe à?”, Tư Tồn nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Trì ngây người ra, miệng anh bẩm lẩm điều gì đó mà không thành tiếng. Trong lòng anh, những con sóng hạnh phúc đang trào lên, con sóng đó như muô"n nhấn chìm anh xuống. Mặc Trì nhìn chăm chăm vào Tư Tồn, rồi đột nhiên làm một động tác khiến Tư Tồn trợn tròn mắt. Anh kéo chăn che kín người, chiếc chăn trắng run lên lẩy bẩy.
Tư Tồn không biết nên làm thế nào với phản ứng quá khích của Mặc Trì. Cô chưa từng thấy anh trong bộ dạng như thế, kể cả hồi họ gắn bó keo sơn nhất. Anh luôn luôn điềm đạm, giấu tình cảm sâu sắc của mình vào trong khóe mắt, biểu hiện ra bằng sự quan tâm tới từng tiểu tiết trong cuộc sống của cô. Anh chưa bao giờ mất kiểm soát như lúc này.
“Mặc Trì...”, cô nhỏ nhẹ gọi anh. Tay anh vẫn đang truyền nước nên cô không dám động vào.
Trong chăn Mặc Trì hít thở một hơi thật dài, sau đó dần dần tĩnh tâm trở lại. Tư Tồn rón rén mở chăn ra và giúp anh giém xuống dưới cổ.
Sắc mặt Mặc Trì tái nhợt, hơi thở có phần gấp gáp, hai mắt nhắm chặt. Anh không động đậy, càng không để ý tới tiếng Tư Tồn đang gọi mình. Anh mở chăn ra và đổi sang một chiếc mặt nạ khác. Khóe mắt anh có chút ướŧ áŧ làm cho khuôn mặt rắn rỏi trở nên hiền hòa hơn.
Nét mặt của Tư Tồn cũng bất giác trở nên dịu dàng. Cô vuô"t lọn tóc trên trán anh, để lộ ra vầng trán cao rộng. Cô còn Ịâu mới tin anh là núi băng. Cô đã sống hai mươi sáu năm nay và tất cả trải nghiệm về tình yêu mà cô có được toàn bộ đều đến từ anh.
Trong lòng cô tràn trề tình cảm yêu thương nhưng chẳng hiểu quỷ thần sai khiến thế nào cô lại nói: “Em bảo Cruise giúp em dời chuyến bay, đợi anh khỏe lên, em sẽ quay về Mỹ”.
Mặc Trì vẫn không chịu mở mắt ra. cổ họng anh động đậy một lúc rồi anh nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Tồn không muốn bầu không khí quá ngột ngạt, cô liền nghĩ ra chuyện để nói: “Hay để em gọi điện thoại cho Tịnh Nhiên và Thị trưởng Mặc... Bây giờ là Bộ trưởng Mặc, phải không?”
Mặc Trì lắc đầu: “Không cần đâu”. Sáu năm nay anh không về nhà, nên anh không muốn ba mẹ và em gái nhìn thấy anh trong bộ dạng này.
Tư Tồn có chút nghẹn ngào: “Phòng bệnh đều kín cả rồi, chỉ có thể để anh nằm ở hành lang, em đang nhờ người ta nghĩ cách tìm phòng bệnh cho anh”.
Mặc Trì nói với giọng khàn đặc: “Ớ đây cũng rất tốt”. Mấy năm qua, gác mái, phòng hầm, nhà nông dân anh đều từng ở qua, từ lâu anh đã không có yêu cầu gì về phòng ở nữa rồi.
Tư Tồn đo nhiệt độ cho anh, người anh vẫn nóng tới bỏng tay. Cô không nhịn nổi liền cao giọng giáo huấn: “Bao nhiêu năm nay, sức khỏe đã không tốt lên được, lại còn mọc ra một đống bệnh mới Anh chăm sóc bản thân kiểu gì thế?”
Mặc Trì mở mắt, cau mày, không kiềm chế nổi liền biện hộ cho bản thân: “Sao anh lại không biết chăm sóc bản thân chứ? Bây giờ anh đi lại tự nhiên như bay, còn biết nấu cơm nữa”.
“Biết nấu cơm mà còn làm cho mình bị xuất huyết dạ dày à?”, Tư Tồn ngẩng cổ, cao giọng. Sau một hồi tranh cãi, bầu không khí e dè giữa họ đã biến mất.
Mặc Trì thở dài, anh không muốn bộ dạng của mình làm Tư Tồn phải lo lắng. “Đây là tai nạn...”
“Em mới về nước có ba ngày mà anh đã gặp tai nạn hai lần. Lúc em không ở đây thì bao nhiêu tai nạn đã xảy ra?” Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, dáng vẻ của người nắm lý lẽ trong tay, giống hệt như hồi trước mỗi khi hai người đâu khẩu.
Mặc Trì cười híp mắt lại: “Nếu em không yên tâm thì em cứ ở lại đừng đi nữa”. Câu nói của Mặc Trì đậm mùi bỡn cợt, như thể anh đã nhìn thấu tâm can cô.
“Hả?”, Tư Tồn ngớ người ra. Mắt cô trợn to, cô không ngờ anh lại yêu cầu thẳng thắn như thế.
Mặc Trì thây Tư Tồn như vậy, cũng không muốn làm khó cô nữa, anh hỏi: “Em đã đói chưa? vẫn chưa ăn cơm phải không?” Trước đây mỗi lần anh nhập viện cỗ đều bỏ bữa. Kết quả là mấy ngày sau nhìn cô còn tiều tụy hơn cả anh.
Quả nhiên Tư Tồn nói: “Em không đói”. Ban sáng cô mới chỉ ăn một bát cháo, nhưng sự lo lắng, sợ hãi đã khiến cô quên cả cái đói mất rồi.
“Không được!”, Mặc Trì dài mặt ra: “Em phải ăn uống có quy luật, mỗi ngày ăn đủ ba bữa. Đến giờ ăn, không đói cũng phải ăn, không sẽ hỏng dạ dày mất”.
Đột nhiên Tư Tồn mĩm cười. Cái người bị xuất huyết dạ dày vừa đi từ Phòng Cấp cứu ra lại dạy cô phải ăn uống điều độ để bảo vệ dạ dày, quả thực không thuyết phục chút nào. Mặc Trì tự biết mình đuối lý, xám mặt lại nhưng sau đó vẫn bổ sung thêm một câu: “Anh chính là minh chứng rõ ràng nhất”.
Tư Tồn bất giác đưa tay lên sờ trán Mặc Trì lúc này vẫn còn nóng hầm hập, cô không nỡ để anh lo lắng thêm nữa: “Được, em đi ăn đây”.
Cô đến văn phòng của bác sỹ trưởng khoa, một lần nữa yêu cầu được sắp xếp phòng bệnh cho Mặc Trì. Trước mắt bác sỹ vẫn chưa nghĩ ra cách gì nên ông nói: “Hôm nay thật sự không còn giường bệnh nữa, nếu có tôi đã bố trí cho cô rồi. Thế này đi, ngày mai có một cán bộ xuất viện, ông ta đi thì tôi sẽ thu xếp luôn cho cô vị trí đó”. Bác sỹ mở sổ lịch trình: “Nếu không có gì thay đổi, mười giờ sáng mai bệnh nhân đó sẽ rời phòng bệnh, tầm mười một giờ sẽ làm thủ tục xuất viện”.
Tư Tồn cảm ơn bác sỹ. Cô ra cổng bệnh viện mua một cái bánh mì rồi ăn qua loa vài miếng. Mặc Trì vẫn trong giai đoạn không được ăn uống gì. Cô dạo một vòng quanh bệnh viện rồi quay lại hành lang.
Giờ ăn tối là thời điểm nhộn nhịp nhất ở khu phòng bệnh. Người nhà bệnh nhân đi qua đi lại, có người còn nói năng ầm ĩ. Tư Tồn vội chạy đến trước giường Mặc Trì. Anh nhắm chặt mắt, dường như đang cô" nén nhịn nỗi đau. Cô liền sà đến bên cạnh anh. Mặc Trì lập tức mở mắt: “Em ăn gì chưa?”
Tư Tồn vội vàng gật đầu: “Em ăn rồi. Anh thấy thế nào, có còn đau không?”
Mặc Trì cau mày lại, khẽ lắc đầu.
“Anh đừng cố chịu nữa, mặt anh trắng bệch ra rồi kìa, xem anh lần sau mà còn không biết quý trọng bản thân nữa...”, Tư Tồn nói.
Đây là cách nói chuyện trước đây của hai người, họ thường dùng cách đấu khẩu để thể hiện sự quan tâm tới đối phương. Mặc Trì mỉm cười khuất phục: “Được, lần sau anh sẽ chú ý”.
Tư Tồn thắng lý, lời nói cũng mềm xuống: “Anh hãy ngủ một lúc đi. Hôm nay anh vẫn chưa thể ăn uống nhưng ngày mai tỉnh dậy là ăn được rồi. Sáng mai có người xuất viện, người ta sẽ sắp xếp cho anh vào chỗ trống đó”.
“Em thì thế nào?”, Mặc Trì cứ nghĩ vẫn như ngày xưa nên muốn nhường cho cô một nửa chiếc giường. Khi có cô nằm bên cạnh thì dù bệnh nặng đến đâu anh cũng không có cảm giác khó chịu. Thế nhưng bây giờ giữa anh và cô không còn là quan hệ thân mật như thế nữa. Anh không dám.
“Em sẽ ở đây cùng anh”. Cô lấy ra từ dưới gầm giường một chiếc ghế nhỏ mượn từ chỗ bác sỹ trực ban. Cô ngồi bên cạnh, trông nom anh cho tới tận lúc anh ngủ, cô mới dựa vào thành giường ngủ thϊếp đi.