Chương 24: Chương 24 - End

Chap 24: Hồi kết



------------------------------------------------------

"Tin mới nhận, bà XXX - mẹ của nữ ca sĩ Ayumi ở Nhật bản đã từ trần vào......"

Keétttt

- A, con về rồi đấy à,Chi. - papa nói với Nhi

- Ưʍ..., con cảm thấy mệt, con về phòng đây.

- Dì Mi có nấu chè đấy, nếu đói thì con kêu người múc cho con ăn nhé.

- Dạ.

- chà, không biết con bé bị gì mà buồn thế?

.............................................

Trời chập tối rồi sáng, 1 ngày mới lại đến...

- alo, Tuấn hả? Nhi đây...ưʍ...cậu có rảnh không? Có thể đến cái cây cầu mà lúc trước mình gặp nhau đó...ưʍ....cậu đến đó nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu...ưʍ...Ok...vậy lát gặp, bye...

Sau khi hẹn Tuấn xong, Nhi vội thay áo, cột tóc lên cao, bước xuống nhà...

- Con lại định đi đâu à, Chi?

- Vâng, con muốn ra ngoài 1 tí.

- Vậy cháu có về nhà ăn cơm không? - dì Mi từ tốn hỏi

Nhi suy nghĩ 1 hồi rồi mỉm cười

- Vâng, tất nhiên, nhờ dì vậy.

- A, em ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, hôm nay là thứ 6 ngày 13 đấy. - Thắng nói với Nhi.

- Cái thằng con này, đừng có nói chuyện thế với em chứ.

- hihi, con đùa thôi mà.

Nhi nhìn họ một hổi lâu, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ, cô cười

- Em sẽ cẩn thận mà, cám ơn anh nhé, Thắng...Vậy con đi đây, papa, dì Mi.

Nhi mở cửa bước ra ngoài, cánh cửa mở rồi từ từ đóng sập lại.

Cạch.

..............................

- Cậu đến đúng giờ đấy, Tuấn.

- Ưʍ....

- À...Ayumi sao rồi? Nghe tivi nói rằng mẹ cô ấy vừa mất - Nhi hỏi

- Cô ấy mới sáng hôm nay về nước xong.

- Vậy...vậy à.

- Ừ.

Nhi và Tuấn cả 2 người cùng im lặng 1 phút. Không ai dám nhìn ai cả, chỉ lẳng lặng dõi mắt xuống dòng sông trong xanh...

- Thật ra...tớ hẹn cậu ra đây là vì muốn làm rõ 1 chuyện.

- ???????????

- Cậu có nhớ đây chứ? Ưʍ...đây là lần đầu tiên tớ gặp cậu, hôm đó cậu đã kêu người quẳng tớ xuống hồ, nhớ chứ?

- Ừm..

- Rồi đã có rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta....Chúng ta đã từ những kẻ đối địch nhau, luôn cãi nhau để rồi trở thành bạn....và cuối cùng là thành người yêu luôn.

- Nhi à, thật ra....

- Tớ thật sự đã rất vui, thật đấy....Lúc cậu bảo cậu sẽ không bao giờ lừa dối tớ, tớ đã rất vui, rất hạnh phúc. Bởi vì tớ thích cậu.... Hồi trước thế, bây giờ cũng thế.

- Nhi, cô hãy nghe tôi nói...

- Tớ không trách cậu đâu. Dù cậu lừa dối tớ, dù cậu đã làm cho trái tim tớ rất đau nhưng...có lẽ không phải là lỗi của cậu... Có trách...cũng là trách số mệnh đưa đẩy...khiến đôi ta gặp nhau. - nước mắt Nhi bắt đầu tuôn ra, trải dài trên hai gò má của cô.

Ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng sớm chiếu lên khuôn mặt cô làm cho những giọt nước mắt cô lấp lánh như sáng rực lên...

Tuấn đứng đó nhìn Nhi mà lòng thấy có lỗi vô cùng...

- Tuấn, cậu có thể nói với tớ câu..."tôi yêu em" được không?

- Nhi...

- Dù đó là lời nói dối, tớ vẫn muốn nghe. Tuấn...xin cậu đấy.

- ...............Nhi...............xin lỗi......

Câu xin lỗi của Tuấn bỗng khiến lòng Nhi se thắt lại....

- Tớ không phải là muốn nghe câu ấy. ..Tại sao....Câu nói ấy đối với cậu khó nói thế sao? Tớ...tớ thật sự chịu hết nổi rồi... Cậu đã có thể lừa dối tớ, vậy tại sao lần này cậu lại không thể. Lần này là do chính tớ yêu cầu cậu nói dối, nhưng cậu lại không thèm nói, vậy là sao chứ? Nếu vậy...nếu vậy thì ngay từ đầu cậu đã không nên lưà dối tớ, đồ ngốc, đồ ngốc...đồ ngốc. Tớ ghét cậu....tớ ghét cậu lắm.....tớ ghét cậu nhất trần đời........ Tớ không muốn nhìn thấy mặt của cậu nữa.....

Bốp

Nhi tát Tuấn 1 cái thật mạnh rồi bỏ đi, lòng cô bây giờ đau như cắt. Cô dường như không còn đủ tỉnh táo nữa. Đèn xanh mà cô lại chạy băng qua đường. Để rồi....

- Nhi, coi chừng - tiếng Tuấn vang lên

Một chiếc xe tải với tốc độ kinh hồn đâm thẳng vào người cô, cô chỉ kịp kêu lên 1 tiếng rồi ngã quỵ xuống..

Máu...máu văng ra.....

...................

- Nhi, tỉnh lại đi Nhi - Tuấn chạy đến ôm Nhi trong vòng tay - Cấp cứu...làm ơn ai đó hãy gọi cấp cứu.

Nhi cô gắng mở mắt ra, cô nhìn Tuấn...

- Tu..ấn...

- Nhi, tôi đây, tôi ở đây đây. Cô hãy chịu đựng đi, xe cấp thương sắp đến rồi.

Nhi nhắm mắt khẽ lắc đầu

- T..uấ...n...., tớ..t..ớ xin..lỗi....Tớ...không...được rồi...mẹ tớ....Tớ....thấy...mẹ...đ..ang..đang đến...đ..ó...n...tớ...

- Đừng nói nữa Nhi, cô sẽ bị mất máu đấy.

- Cậu..hãy để tớ nói...Tớ muốn nói...với cậu tớ...yêu cậu..đến dường nào.

- Im lặng đi Nhi. Cô sẽ không sao đâu...Sau khi cô tỉnh lại...tôi sẽ nói với cô hàng ngàn câu "tôi yêu em".., được chứ?

- Hì...cậu...nói thật chứ.

- Thật, thật mà...cho nên cô phải tỉnh, cô không được ngủ vào giờ này, Nhi.

- Tuấn...cám...cám ơn cậu. Nhưng...cậu lại nói dối nữa..rồi..Tuy nhiên...tớ..tớ hạnh...phúc lắm....Tớ thích cậu, Tuấn...., thích ..cậu nhiều ...lắm.... lắm...ưʍ.....tớ...tớ đã mệt lắm rồi...tớ phải...nghỉ ngơi đây....

- Không...đừng...Nhi...mở mắt ra đi...Nhi.....

Nhi cười 1 nụ cười thật tươi....như để chào tạm biệt Tuấn...

"Nhiều người thường hỏi tôi có sợ cái chết không. Tôi đều trả lời họ rằng: rất sợ. Bởi vì khi chết rồi thì xung quanh ta sẽ chỉ còn lại bóng tối.Chúng ta sẽ phải đơn độc 1 mình trong cái màn đêm lạnh lẽo ấy. Nhưng..không hiểu sao, khi đối diện với cái chết thật sự, tôi lại không hề cảm thấy run sợ. Phải chăng là vì có Tuấn bên cạnh tôi. Trước khi chết, mà tôi còn được gặp người mà tôi yêu nhất, không biết người khác nghĩ sao, chứ đối với tôi, đó là 1 điều vô cùng hạnh phúc. Dù cho cậu ấy có lừa dối tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn sẽ luôn yêu cậu ấy. Vì hạnh phúc không phải là cố giữ người mà mình yêu quý phải luôn bên cạnh mình, đôi khi chỉ cần thấy người đó hạnh phúc là tôi cũng hạnh phúc lắm rồi. Tuấn, cậu có nghe thấy tớ nói gì không? Cho dù cậu là ai, là cái gì và thích ai cũng không quan trọng! Chỉ cần cậu vẫn như trước, đứng cạnh tớ và mỉm cười với tớ là được rồi... - Trích suy nghĩ của Nhi.

Khe mắt Nhi dần dần, dần dần khép lại. Ánh sáng bên cô cũng dần dần chuyển thành bóng tối. Tuấn đau lòng ôm lấy cô, nước mắt anh chàng trải dài xuống, rơi tí tách trên khuôn mặt cô. Nhưng Nhi đã không còn cảm thấy được gì nữa rồi....

Mưa...mưa bắt đầu rơi xuống. Từng hạt mưa lạnh buốt cứ đổ xuống, hòa lẫn với những giọt máu của Nhi, với những giọt nước mắt đau khổ của Tuấn. Ông trời đang khóc ư? Nhưng là khóc cho ai? Cho Nhi ?Cho Tuấn? Hay là đang khóc ối tình của họ? Một mối tình không trọn vẹn.....

_________________________________________

Hai năm sau

Từ ngày mà Nhi mất, papa đã đau khổ rất nhiều. Nhưng đến giờ, ông đã bình tâm lại. Dì Mi cũng đã đề nghị ông cho bà 1 mở một tiệm nhỏ để buôn bán. Thắng thì đã học hết đại học, chuẩn bị ra ngoài làm việc, anh chàng này mấy hôm nữa sẽ đưa bạn gái mình về cho gia đình xem mặt đấy^_^, khỏi nói cũng biết papa và dì Mi vui sướиɠ biết bao.

Còn về phía Long, cậu đang cùng Tuyết bắt đầu hẹn hò. Mỹ Phụng thì cũng ghen với Tuyết lắm nhưng do không làm được gì nên đã lặng lẽ rút lui.

Thế còn Tuấn thì sao?

Sau ngày kinh hoàng đó, Tuấn và Thiên Thiên đã quyết định trở về Mỹ học tiếp. Vì dù sao rồi đây cậu cũng sẽ phải kế thừa công ty của bố mình.

..................

Tuyết đã rơi...

Nhìn lên bầu trời, đôi lúc, Tuấn lại hay bất chợt nhớ tới Nhi....

......

Một làn gió thổi ngang qua, mái tóc của 1 cô gái nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Tuấn. Tuấn quay lại, cô gái ấy cũng giật mình quay lại...

Cô gái ấy sau bao ngày không gặp, đã xinh lên rất nhiều...

Cô gái đó chính là...Dung...

..........

Tuyết vẫn rơi....

"Tuyết thật đẹp, vì nó xóa đi tất cả... chôn vùi mọi nỗi đau... nỗi tuyệt vọng... và cô độc trong tim..."

End