Chương 23: Chương 23

Chap 23: đau

.................................................................

Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc tình của Nhi, Tuấn, Ayumi và Long cứ xoay diễn như thế, một cuộc tình tay 4 phức tạp. Còn về phía gia đình Nhi, dì Mi cũng bắt đầu nguôi ngoai trước cái chết của con gái mình, Nhi cũng bắt đầu hiểu và thông cảm với dì Mi hơn.

Mới buổi sáng sớm, Nhi đã mặc đồng phục chỉnh tề đi đến trường, bởi hôm nay là ngày tổng kết năm học...

Mới vào trường, Nhi đã bắt gặp Long đứng đó, hôm nay anh chàng này trông thật khác thường ^_^. Vừa mới thấy Nhi, Long đã lôi Nhi đến khu vực sân sau của trường

- Sao thế? Anh có chuyện jì muốn nói với tôi à:2T-ghost- (112):?

- À, ưʍ...

- A, đúng rồi nhỉ, sau ngày hôm nay là anh ra trường rồi.

-..........

- Sao trông anh buồn thế? Chắc là anh hok nỡ xa nơi này phải hok?...Đừng lo, anh muốn về thăm trường lúc nào mà chả được.

- Thật ra...

- sao?

- Thật ra..anh hok nỡ xa chính là em đấy.

- hả?

- Anh thích em, Nhi. Anh thích em đã lâu lắm rồi.

Một làn gió bỗng thổi qua khiến mái tóc Nhi bay phấp phới. Cô nhìn thẳng vào Long mà hok giấu nổi sự ngạc nhiên. Quả thật, cô hok ngờ là Long sẽ có ngày tỏ tỉnh với cô.

- Anh..anh nói jì vậy. Anh đùa vui quá đấy.

- Không phải. Anh thật sự nghiêm túc đấy. Anh thích em...,không biết... em có đồng ý làm bạn gái anh hok?

Trước tình huống như thế, Nhi thật sự hok biết trả lời Long thế nào...

Nhi lúng túng 1 hồi lâu thì...

- Nhi, em hok cần trả lời ngay đâu. Anh sẽ cho em thời gian. Ra về.. em hãy cho anh câu trả lời nhé!

- Anh Long...Có lẽ hok cần đâu. Em..sẽ cho anh đáp án ngay bây giờ.

- ....................

- Em...em muốn nói là....em....

- .......................

- Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.....Em biết là anh đối xử tốt với em, nhưng thật đáng tiếc, từ trước đến giờ, em chỉ coi anh là bạn, 1 người bạn không hơn không kém. Em biết là khi nói ra câu này sẽ làm tổn thương anh, nhưng xin anh hiểu cho, em không muốn cho anh 1 sự hi vọng không có thật. Em...

- Được rồi Nhi. Anh hiểu mà...Suy cho cùng, anh vẫn không thể thay thế được hắn trong trái tim em.

- Anh Long....Em xin lỗi.

- Em không cần nói câu đó với anh. Em hãy...đi theo tiếng gọi từ trái tim của em đi. - Long nói rồi buồn bã đi.

Tai nhà Nhi

"Em hãy...đi theo tiếng gọi từ trái tim của em đi"

- Mình...mình phải làm sao đây? Tuấn..., mình thật sự rất muốn gặp cậu, rất muốn...Nhưng mình thậm chí còn không biết cậu có từng thích mình không....Mình thật sự hok thể nào đoán được cậu đang nghĩ jì. Con người cậu kín đáo quá, mình hok thể, hok thể biết được cậu ấy nghĩ gì về mình.. Mình...phải chăng ngay từ đầu mình đã đặt tình yêu không đúng chỗ? - Nhi nằm trên giường cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống.

Reng reng reng

- alo. - Nhi nhấc máy lên.

- Nếu cô thật sự muốn biết tình cảm của anh hai, thì ngay bây giờ cô hãy đến khu phố TK.

- Hả? Cô là ai? Thiên Thiên à?

- Đây không phải là lúc cô hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nếu cô không đến nhanh thì vở kịch sẽ kết thúc đấy. Cô cũng muốn biết giữa Ayumi và cô, anh hai thích ai hơn kia mà.

- Tôi...tít tít tít...

.......

- Mình...có nên đi không? Mình muốn nhưng.... mình cũng rất sợ. Mình....

Nhi nghĩ 1 lát rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Cô chạy như bay ra ngoài cửa...

- Papa, con muốn ra ngoài 1 chút, con sẽ về ngay.

- Ưm, cẩn thận nhé con.

.....

- Cho dù kết quả thế nào. Mình cũng muốn đến đó. Tình cảm của Tuấn, mình cần phải biết, mình phải biết.

Nhi vừa nghĩ vừa chạy, cô dốc hết sức chạy, chạy qua hết khu vực này đến khu vực khác, băng qua con đường này đến con đường khác. Trong lòng cô cứ luôn thấp thỏm lo sợ....

....................

- Bình tĩnh lại đi, Ayumi.- Tuấn nói

- Không.., cậu buông mình ra....David, cậu nói cho tớ biết đi, có phải đây chỉ là giấc mơ. Mẹ tớ chưa chết mà phải không?

- Cô hãy chấp nhận sự thật đi.

- Không...tại sao? tại sao ngay cả cậu cũng nói như thế với tớ. Đáng lẽ, đáng lẽ tớ không nên đến đây, đáng lẽ tớ không nên bỏ mẹ tớ ở Nhật một mình. Tớ...tớ quả thật là 1 đứa con bất hiếu.

- Mẹ cô chết chẳng qua chỉ là tai nạn, không liên quan gì đến cô cả.

- Hic...chỉ tại tớ mà mẹ phải chết. Từ nay tớ đã không còn người thân nào nữa rồi, huhuhu...Tớ sẽ phải sống 1 mình, đơn độc 1 mình, chẳng còn ai quan tâm đến tớ nữa...huhu...

- Không phải đâu...

Tuấn nói rồi ôm chặt Ayumi....

- Ít ra thì cô vẫn còn có tôi bên cạnh.

- Da..David - nước mắt của Ayumi bỗng tuôn ra như suối

Nhưng rồi Ayumi nhanh chóng đẩy Tuấn ra..

- Tớ thật sự không thể hiểu nổi cậu. Cậu có thích tớ không? Cậu trả lời tớ đi.

- Có.

- Vậy tại sao...tại sao cậu lại cùng cái cô gái tên Nhi kia hẹn hò, tại sao chứ?? Nếu cậu thích tớ, tại sao cậu lại làm vậy, tại sao? Cậu nói đi.

- Vì cô ta giống cô.

- Hả? Là sao? tớ không hiểu?

- Hai năm trước, có phải cô đang cặp với ai không?

- Hai năm trước....A...cậu đang nói vụ đó à... Cái tin đó là do báo chí bịa ra thôi.... Một người thông minh như cậu đáng lẽ phải đoán ra chứ... Cậu..cậu đừng nói với tớ là do cậu ghen để rồi kiếm đại 1 đứa con gái cho đỡ buồn đấy nhé.

- Cũng không thể nói là kiếm đại, tôi chọn Nhi 1 phần là con người cô ta. Cô ta quả thật rất đặc biệt, cô ta không hề như những đứa con gái hám danh mà tôi từng gặp.

- thế còn phần kia?

- Đó là vì cô ta có 1 chút tính cách khá giống cô.

- David...vậy cậu thật ra...là cậu vẫn luôn nhớ đến tớ phải không?

Tuấn không trả lời nhưng Ayumi cũng đã phần nào đoán ra. Cô sung sướиɠ ôm chầm lấy Tuấn. Trên trời, những chú chim cứ kêu ríu rít như mừng cho họ.

Tuy nhiên, đã có kẻ cười thì tất nhiên cũng sẽ có kẻ khóc. Nhi đứng đó đã nghe thấy tất cả. Nước mắt cô từng giọt, từng giọt chảy ra. Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô đã nhận ra rằng thì ra Tuấn đến với cô chỉ là bất chợt, chứ không phải vì Tuấn thích cô như cô vẫn hi vọng. Sự thật...sự thật đối với cô sao mà phũ phàng đến thế....

.............................

Nhi lặng lẽ bước đi trên đường, cô đi mãi, đến 1 dòng sông cô dừng lại. Nơi đây, đây chính là nơi mà lần đầu tiên cô và Tuấn gặp nhau. Những kí ức ấy bây giờ vẫn còn đang hiện rõ mồn một trong đầu Nhi, tuy nhiên giờ đây mọi thứ đã qua đi, tất cả chỉ còn lại quá khứ, một quá khứ đau buồn.

"Nè, đừng hét nữa, có biết giọng cô giống tiếng heo kêu không thế?"

"Ông thích ngắm cảnh lắm phải không? Vậy thì hãy xuống sông mà ngắm lại chân dung đẹp trai của mình đi nhé!"

"Chà, không ngờ con gái thời này lại dữ dằn đến thế"

"Ông..ông là người hay ma thế"

"Chứ cô là yêu quái hay chằn tinh thế?"

Nhi ngồi xuống bên chiếc cầu như người mất hồn, ngoại trừ nước mắt rơi ra, cô không biết mình có thể làm được gì cả. Cô khóc, khóc thật to như chưa bao giờ được khóc.Khóc ối tình của cô và Tuấn...

Mặt trời xuống núi đỏ lòm trông thật đẹp ....