Sau bữa tối, cả hai gia đình hẹn nhau đi xem phim.
Tôi lau tay, cầm túi đứng lên: “Thưa chú, thưa dì, con còn phải lên phần mới cho tác phẩm đang viết dở nên xin phép không đi được ạ.”
Tạ Ngôn lập tức đứng dậy: “Tối nay con cũng phải chuẩn bị giáo án để mai đứng lớp, con đưa Chi Chi về trước đây ạ.”
Mọi người đều bày ra biểu cảm “bố mẹ hiểu mà” rồi nhìn tôi và Tạ Ngôn về trước.
Vừa ra khỏi nhà hàng thì tôi liền sợ hãi: “Không cần phiền anh đâu, em đi tàu điện ngầm về là được.”
Ngoài việc cập nhật truyện thì tôi cũng muốn xem là ai đã mua acc clone để phốt tôi nữa.
Theo như lời của biên tập viên nói: “Làm tác giả thì làm gì có ai mà không bị phốt đâu, lần trước mới bị antifan lập bảng màu so sánh nghi ngờ cô đạo văn thôi mà cô đã nhảy dựng lên cãi nhau một trận rồi. Nói dài nói dai thành nói dại, khó tránh bị người khác nhắm vào lắm, thôi cứ thả lỏng đi.”
Tôi cúi đầu và lần mò trong túi xách, mò đi mò lại vẫn không thấy.
Xong rồi, chìa khóa trong bộ quần áo cũ tôi đã thay ra ở phòng làm việc của Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn nhìn thấy sự quẫn bách của tôi thì lập tức mở cửa xe ra.
“Đi thôi, về trước lúc dì tạp vụ dọn đống quần áo đó thì may ra còn có thể tìm được.”
Khi chúng tôi vội vã trở lại văn phòng, quần áo chất đầy trên bồn rửa đã không cánh mà bay.
Tạ Ngôn thở dài một tiếng: “Ngày mai tôi sẽ hỏi dì tạp vụ sau, em cứ ở đây trước đi, khi nào nhà có người thì hẵng về.”
Thế là tôi lại phải ở cùng phòng với Tạ Ngôn.
Bây giờ thời tiết mới vừa vào thu, buổi tối vẫn hơi nóng.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, tiện cho Tạ Ngôn soạn giáo án, bóng tối càng có lợi cho suy nghĩ của tôi, vì vậy tôi chỉ đơn giản nép mình vào ghế sô pha, dùng điện thoại di động gõ chữ.
Một tiếng sau, chương 75 của bộ “Mười tám cách tiếp cận sư tôn” đã được cập nhật.
…Sầm Ngư Ngư đẩy sư tôn nằm xuống, cúi người ngậm lấy yết hầu trên cổ hắn, men theo động tác của nàng thì bên tai truyền đến tiếng thở dốc gấp gáp trầm đυ.c. “Nghiệt đồ, dừng tay.”
Sầm Ngư Ngư cười lạnh: “Sư phụ, năm đó người hận không thể đánh chết con cơ mà, bây giờ lại ra cái vẻ cầu xin thế, đúng là nên lấy cái gương ra cho người soi lại mới được.”
Sư tôn cắn môi, thẹn đỏ mặt: “Mất đi tiên thân tựa như tiền đồ bị hủy hoại. Ngư Ngư, đừng…”
Sầm Ngư Ngư như đang trầm mê trong biển du͙© vọиɠ, nghiến răng nói: “Được, vậy thì tan nát hết đi. Con và người, sống chết quấn quýt bên nhau, ai cũng không được thành tiên.”