Tạ Ngôn kêu lên một tiếng: “Mẹ.”
Người phụ nữ đang ôm tôi phớt lờ Tạ Ngôn, bà ấy nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc.
“Gọi “mẹ chồng” qua điện thoại nên mẹ nghe không rõ, con gọi lại đi.”
Tôi sững người tại chỗ, quay đầu nhìn anh, anh khẽ nhướng mày: “Mẹ chồng?”
Mẹ chồng?
Tôi khó hiểu nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi cười nói: “Tự con gọi mà, con nhìn mẹ làm gì?”
Câu trả lời này làm tôi bối rối, rốt cục là đồng ý không nói ra hay là đồng ý để tôi làm thật đây?
Chắc là cái đầu tiên nhỉ.
Vừa bước chân vào cửa nhà hàng thì một người phụ nữ ở đối diện đã nhào đến ôm lấy tôi thật chặt.
Mẹ chồng là có ý gì đây?
Tôi sợ sẽ bị Tạ Ngôn hỏi rõ ngọn ngành nên vội quay người lại, ôm lấy tay dì, nhỏ tiếng gọi: “Dì ơi, chúng ta ngồi ở đây đi ạ.”
Hai bên phụ huynh cười đến nỗi miệng kéo đến mang tai, bầu không khí rất tốt.
Mẹ Tạ Ngôn kéo tôi lại, cười nói: “Nghe nói Chi Chi rất nổi tiếng, trên mạng có cả triệu fan luôn.”
Mẹ tôi che miệng cười: “Ôi, sao mà so được với con trai cậu, con bé chả nghiêm túc tí nào, làm linh tinh này nọ thôi.”
Tạ Ngôn bị ngó lơ nên chỉ đành kéo ghế rồi lặng lẽ ngồi xuống bàn, anh ấy cúi đầu chào bố tôi: “Chào chú ạ.”
Bố tôi vui vẻ đáp lại, giọng điệu vô cùng phấn khích: “Ôi, chào con chào con, đúng là người có học! Có văn hóa lắm! Chẳng như Chi Chi nhà chú, học hành tạm được thôi, sách nó viết toàn bị người ta mắng.”
Mẹ tôi huých khuỷu tay vào bố tôi: “Chi Chi cũng cố gắng học hành lắm, mà trước giờ điểm Ngữ Văn chẳng ra đâu với đâu cả, Tiểu Ngôn ơi, phiền con để ý dạy dỗ nó giúp dì nhé.”
Nói xong, bà ấy lại nhìn tôi: “Con đừng có tự cao thiếu thực tế nữa, phải biết khiêm tốn xin người ta lời khuyên, nghe rõ chưa.”
Tôi nghẹn ngào, nghĩ đến cảnh xấu hổ ngay giữa ban ngày lúc nãy mà mặt mũi đỏ bừng.
Tạ Ngôn nhìn tôi rồi cười nửa miệng và đáp: “Dì ơi, Chi Chi cô ấy…không xem con là người ngoài đâu ạ, dì yên tâm.”
Nửa tiếng sau, biên tập viên nhắn cho tôi một tin trên WeChat: [Lúc bình luận kiềm chế một chút đi, dạo gần đây antifan của cô nhiều hơn rồi đấy, tôi đang nghi là có người chơi xấu nên mua acc clone để bình luận. Tối nay nhớ lên phần mới đó nghe chưa!]
Tôi cứ luôn miệng ừ ừ cho qua chuyện.
Biên tập viên lấy ra con át chủ bài của mình: “Không cập nhật truyện thì tôi không đề cử cho cô được đâu đấy.”
Tôi: [Hu hu hu, vâng thưa bố.]