Chương 7: Mười tám cách tiếp cận sư tôn

Địa điểm hẹn ăn cơm là một nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố, lúc này đúng giờ cao điểm nên đường xá tắc nghẽn, tôi lấy điện thoại ra và mở trang web mình viết truyện.

Hơn 99 bình luận mới ở dưới bộ “Mười tám cách tiếp cận sư tôn”.

[Tác giả vô lương tâm quá, đã hai ngày không cập nhật truyện rồi.]

Tôi thở dài và ấn trả lời bình luận: [Xin lỗi nha, mấy ngày này đang bận tiếp cận thầy giáo, chờ tôi mấy ngày nhé.]

Vài giây sau, một loạt bình luận mới xuất hiện.

[Vãi! Tiểu thuyết dựa trên câu chuyện có thật à???]

[Nhanh lên! Mau gặm anh ấy đi!]

[Aaaa, mau cập nhật phần mới đi, tôi muốn xem phim tài liệu!]

“Cô Sầm, ngẩng đầu lên đi.” Tạ Ngôn đang lái xe bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở tôi.

“Hả?”

Tôi bối rối nhìn anh, thấy anh đặt một tay lên vô lăng, nhìn về phía trước, tay kia giơ lên, ấn nhẹ vào trán tôi rồi đẩy ra sau.

Cái chạm nhẹ ấm áp và hương thơm gỗ vô tình thoảng qua giống như một tia lửa, đáp xuống tóc tôi, lan xuống thành một tiếng đập thật nhẹ.

“Chắn tấm phản quang mất rồi.” Anh nhắc nhở và rút tay về.

Tôi nghiêm túc đáp lại: “Em tên là Chi Chi, không cần gọi em là cô Sầm đâu.”

Anh ậm ừ rồi không nói nữa.

Vì mấy tác phẩm của tôi mạnh bạo như sói như hổ nên tôi không nói cho bố mẹ tôi biết.

Sắp gặp người lớn trong nhà rồi, tôi sợ Tạ Ngôn sẽ lỡ lời nên tôi cố gắng hỏi han tìm hiểu anh ấy kỹ hơn.

“Thầy Tạ…bình thường không thích đọc tiểu thuyết à?”

Tạ Ngôn “ừ” một tiếng rồi nói: “Thỉnh thoảng cũng đọc, nhưng không nhiều.”

“Anh đọc thể loại gì thế?”

“Tiểu thuyết tường thuật.”

Ngay lúc tinh thần của tôi mãi mới được thả lỏng một chút thì anh ấy lại nói thêm với giọng điệu vô cùng bình thản.

“Gần đây tôi có đọc tiểu thuyết của em.”

Tôi hít một hơi thật sâu làm rơi cả cuốn sổ xuống chân.

Anh ấy như không nhận ra điều gì bất thường, khen một câu: “Cũng khá hay đấy.”

Tôi không có thời gian để quan tâm xem anh ấy nói thật hay nói dối nữa.

Tôi chưa bỏ cuộc mà vẫn cố hỏi: “Anh…đã đọc phần bình luận chưa?”

“Chi Chi, tôi còn trẻ mà, mấy ứng dụng mà các em hay dùng thì tôi cũng biết xài.”

Vậy là đọc rồi.

Ông trời muốn mạng của tôi rồi!

Tôi không thể phớt lờ được cái nụ cười nhếch mép của Tạ Ngôn, anh ấy cảm thấy trêu chọc tôi rất thú vị phải không?

“Thầy Tạ, đọc xong phần bình luận thì chắc anh cũng biết em nguy hiểm lắm đó.”

Tôi ra sức uy hϊếp anh: “Anh đừng có mà nói gì lộ ra đấy, không là em làm thật đó nha!”

“Được.” Tạ Ngôn chuyển hướng, xe chạy vào làn đường cao tốc.