Tôi hơi xấu hổ ngồi lại vào bàn và nắm chặt tay một cách lo lắng.
“Thầy Tạ, lần này…em đến đây muốn thỉnh giáo anh một số vấn đề.”
Tạ Ngôn yên lặng nhìn tôi qua cặp kính.
“Em muốn hỏi về ứng dụng của các bài thơ cổ.” Tôi vừa nói vừa lấy bút sổ ghi chép ra.
Vì quá hồi hộp, tôi không thể lật trang đã viết tối qua, càng tìm không ra, tôi càng lo lắng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy “bản thảo phỏng vấn”.
Thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hỏi: “Thơ cổ tình sắc có những bài nào?”
Sau khi lời vừa nói ra, căn phòng ngập tràn một sự yên lặng chết chóc.
Trước vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của Tạ Ngôn, tôi nuốt nước bọt và lặng lẽ lật trang, để lộ bản thảo phỏng vấn thực sự…
Những giọt mồ hôi lăn dài.
“Thầy Tạ…”
Tôi khóc không ra nước mắt: “Em không có ý đó…”
Trong đôi mắt ôn hòa của Tạ Ngôn ẩn chứa một sự sắc bén lạ thường.
Anh khoanh tay lại, lạnh lùng nói: “Học là cả một quá trình suy nghĩ. Thay vì trực tiếp đưa ra câu trả lời cho em, tôi muốn nghe xem cô Sầm đây biết những bài thơ khiêu da^ʍ nào.”
Giọng điệu giao tiếp mang tính giao lưu học hỏi của anh làm tôi hơi buông lỏng.
Tôi ngồi thẳng lưng, ra cái vẻ chuyên tâm nghiên cứu học hỏi.
“Tô nhũ phấn hương hãn thấp giao cầm chẩn, xuân đậu tô dung miên vũ cao. Dục bãi đàn lang môn lộng xứ, linh hoa lương thấm tử bồ đào.”*
*Bài thơ tên “Tô nhũ” của một người thời nhà Đường tên Triệu Loan Loan. Bài thơ đề cập đến mỹ nam nổi tiếng lịch sử Trung Quốc thời nhà Tấn là Phan An. Triệu Loan Loan là kỹ nữ nổi tiếng của Bình Khang Phường, bài thơ này có thể nói là được viết bằng cơ thể, quả nho tím (tử bồ đào) trong bài thơ chính là để tả nhũ hoa của kỹ nữ sau khi tắm.
Tôi lén lút ngước mắt lên, thấy vẻ mặt Tạ Ngôn rất nghiêm túc, không có gì khác thường nên mạnh dạn nói tiếp.
“Hoa hiệp tằng tướng hoa nhị phá, liễu thùy phục bả liễu chi dao. Kim thương ao chiến tam thiên trận, ngân chúc quang lâm thất bát kiều.”*
*Thơ của tác giả vô danh trong dân gian Trung Quốc. Nội dung bài ý chỉ mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa tạnh, nhưng vẫn không ngăn cản được đôi vợ chồng son quấn quýt lấy nhau đến nỗi hoa rụng, cành liễu rung trong đêm động phòng.
Đọc đến đây là mặt tôi đỏ bừng hết cả lên mà Tạ Ngôn trông vẫn cứ dửng dưng.
“Khai song thu nguyệt quang, diệt chúc giải la quần. Hàm tiếu duy hoảng lí, cử thể lan huệ hương.”*
*Bài thơ nghĩa là mở cửa sổ đón ánh trăng thu, tắt nến cởi váy trong rèm, miệng cười mà người tràn ngập hương ngọc lan.
Tôi lật thêm một trang, dừng lại một lúc lâu rồi nói: “Em không đọc nữa đâu, đọc nữa thì sẽ bị bắt lên đồn đó.”
May quá, tiếng chuông điện thoại vang lên kịp lúc cứu tôi một vố.
“Thỏ nhỏ, mau nghe điện thoại! Thỏ nhỏ, mau nghe điện thoại! Thỏ nhỏ, mau nghe điện thoại!”
Đây là nhạc chuông mẹ đặt riêng cho tôi, tôi không được được phép đổi.
Dưới ánh mắt và nụ cười nửa miệng của Tạ Ngôn, tôi bỏ sổ ghi chép xuống, vội vàng lấy điện thoại ra: “Xin lỗi…em…”
Tạ Ngôn cười nói: “Đi đi, tôi không để ý đâu.”