“Chi Chi, em dựa theo hình tượng của ai mà viết thế?”
Mặt tôi nóng bừng: “Đừng nói nữa…”
Ở bên nhau mấy tháng, muốn ăn mà không được ăn nên tôi chỉ có thể tuyệt vọng bới móc mấy chi tiết này mà viết ra thôi.
Mà những chi tiết này, chỉ có mình Tạ Ngôn biết thôi.
Anh ấy bị tôi đưa lên làm nam chính luôn rồi.
Đương nhiên, trong đó vẫn có những suy đoán non nớt của tôi, tỷ như thân thể sư tôn suy nhược nên không trụ được lâu, sư tôn rất bảo thủ, động một chút là đỏ mặt.
Tạ Ngôn đẩy chiếc chăn gây khó chịu sang một bên và hỏi: “Anh…rất bảo thủ?”
“Không…không phải…”
Anh nhẹ nhàng cắn tai tôi, chậm rãi đưa tay xuống dưới, thở gấp bên tai tôi và nói: “Anh sợ em chịu không nổi thôi.”
…
Sau đó, Lan Đình Mộng Vãn có gọi đến tìm tôi một lần.
Cô ta đã bớt hống hách hơn nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Vải này, chỉ đùa chút thôi mà, có cần phải làm quá thế không.”
Lúc đó tôi đang nằm trước gương trong phòng tắm, mặt đỏ bừng, người yếu ớt.
Thấy tôi im lặng không nói gì, giọng điệu của Lan Đình Mộng Vãn trở nên lo lắng: “Thật sự tôi chỉ đùa dai chút thôi mà.”
Cánh tay Tạ Ngôn từ phía sau vươn ra, ôm lấy cánh tay tôi, ngón tay đặt vào lòng bàn tay, cầm lấy điện thoại, sau đó cúp máy: “Cục cưng, tập trung nào…”
Đêm đó nhiệt tình quá nên điện thoại rơi xuống đất vỡ cả màn hình luôn.
Vì chuyện này mà tôi giận anh ấy tận mấy hôm, anh ấy chưa xong việc thì tôi đã chui vào chăn đi ngủ rồi.
Cuốn tiểu thuyết vẫn được cập nhật chương mới đều đặn, nhiều độc giả bình luận bên dưới: [Lạ quá, cốt truyện gần đây nhảy vọt luôn, tuyến tình cảm ít ghê, Vải tập trung vào đẩy sự nghiệp rồi à.]
Hôm diễn ra chung kết, doanh số bộ này đạt mức cao nhất, phá vỡ kỷ lục doanh số hàng tháng của diễn đàn luôn.
Cùng ngày, Lan Đình Mộng Vãn tuyên bố gác bút giải nghệ.
Cô ta gửi cho tôi một tin nhắn: [Thật sự tôi chỉ muốn dọa cô một chút thôi, xin lỗi.]
Tôi trả lời: [Vạch lại vết sẹo của người khác như thế thì không đáng được tha thứ.]
Kể từ đó tôi chặn mọi thông tin liên lạc của Lan Đình Mộng Vãn, thư xin lỗi của cô ta được đăng trên trang cá nhân, nhưng tôi không đọc được.
Một năm sau khi tôi và Tạ Ngôn bên nhau, cuốn “Mười tám cách tiếp cận sư tôn” được xuất bản.
Đó là kỳ nghỉ hè, bầu trời ở Thanh Hải có màu xanh trong vắt.
Chạy xe suốt quãng đường từ quốc lộ 315, hồ muối Chaka phía xa lặng lẽ lững lờ dưới bầu trời, như một tấm gương tráng lệ.
Gió mằn mặn phả vào mặt, tôi nheo mắt dựa vào cửa sổ.
Tạ Ngôn vừa lái xe vừa nhắc nhở tôi: “Trời gió to, nhớ đội mũ vào nhé.”
“Em bắt đầu viết cuốn sách mới đây.”
Suy nghĩ này ập đến chỉ trong chốc lát.
Tạ Ngôn ậm ừ nói: “Lần này muốn viết cái gì?”
Tôi nhìn đường cao tốc kéo dài tận trời, khóe miệng nhếch lên: “Hay là viết câu chuyện của chúng ta nhé.”
“Có nhạt nhẽo quá không?”
Tôi nhìn gò má của Tạ Ngôn và mỉm cười ngọt ngào: “Không đâu, câu chuyện của Tạ Ngôn và Sầm Chi Chi thì sẽ không bao giờ nhạt nhẽo.”