Chương 18: Tạ Ngôn, hình như anh cũng thích mà

Cuối tháng 8, cuốn “Câu chuyện về tôi và các nam sủng” bắt đầu quá trình xuất bản.

Vì một số tình tiết cần giản lược và chỉnh sửa nên nhà xuất bản muốn tôi bay sang Thượng Hải để trực tiếp trao đổi.

Vài ngày trước khi tôi đi, đột nhiên Tạ Ngôn trông rất bận rộn.

“Anh cũng đi công tác à?” Tay cầm chiếc váy ngủ hai dây, tôi sững người tại chỗ, chiếc vali dưới chân chất đầy những thứ linh tinh cần thiết hàng ngày.

Ánh mắt Tạ Ngôn dừng lại trên chiếc váy ngủ thơm phức của tôi một lúc, sau đó nhìn đi chỗ khác nói: “Cách chỗ em không xa, anh ở Hàng Châu.”

Anh đứng dậy đi tới rồi cầm lấy chiếc váy ngủ của tôi ném sang một bên: “Xong việc thì anh sẽ qua tìm em.”

Trong lòng không giấu được vui mừng, tôi leo lên giường định lấy chiếc váy ngủ thì bị Tạ Ngôn kéo lại.

Anh nhíu mày: “Em mang theo cái đó làm gì?”

“Để mặc.”

Tôi chớp chớp mắt: “Ít vải, thoải mái lắm.”

Dường như Tạ Ngôn đã cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân chấp nhận lý do mà tôi đưa ra, nhưng anh thất bại rồi: “Không được.”

Ngoài đêm đó ra thì anh ấy vẫn bảo thủ như thường.

Tôi ngồi lên đùi Tạ Ngôn, ôm lấy cổ anh: “Đợi khi nào anh đến tìm em thì em sẽ mặc cho anh xem được không?”

Hai tai của Tạ Ngôn đỏ lên, đôi mắt tối sầm lại, anh dùng ngón tay miết nhẹ vòng eo của tôi.

Tôi ngứa ngáy muốn phá lên cười, né qua tránh lại, nhưng có thứ gì đó kỳ lạ bên dưới làm người tôi chợt cứng đờ, tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng, tôi đỏ mặt tía tai.

Những tình huống xấu hổ như vậy gần đây xảy ra nhiều lắm.

Chỉ là chưa có lần nào đi tới cùng thôi.

“Tạ Ngôn, hình như anh cũng thích mà.”

Tạ Ngôn chậm rãi chặn miệng tôi lại: “Không được nói nữa.”

Tôi cố động đậy thêm chút nữa nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của anh thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ cuộc.



Ba giờ chiều ngày hôm sau, tôi đến sân bay Hồng Kiều, vừa xuống máy bay đã vội vàng gọi điện cho Tạ Ngôn.

“Alo, anh tới nơi chưa?”

Trong điện thoại là giọng nói thong thả, ung dung của Tạ Ngôn: “Ừm, em đi đường nhớ chú ý đấy.”

“Vâng.”

Tôi lên xe đưa đón của nhà xuất bản, đại diện bên đó có một nam và một nữ, cũng trạc tuổi Tạ Ngôn.

Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái, quay lại và nhiệt tình giới thiệu với tôi: “Xin chào, tôi tên là Tiểu Ngọc. Đây là bản giới thiệu về nhà xuất bản của chúng tôi, rất tiện cho cô có thể hiểu thêm về chúng tôi.”

Tôi cầm lên xem lướt qua, vì đã biết trước nên không xem kỹ.

Cho đến khi một tấm danh thϊếp nhỏ rơi ra khỏi đó, tôi nhặt lên định trả lại cho cô ấy nhưng nội dung bên trong lại thu hút sự chú ý của tôi.

“Các cô cũng xuất bản sách giáo khoa à?”

Sắc mặt của Tiểu Ngọc có hơi mất tự nhiên: “À cô cũng hứng thú với mảng này sao?”

Tôi nhìn tên của Tạ Ngôn trên danh thϊếp và im lặng.

Tiểu Ngọc lập tức nhớ ra: “Tôi quên mất, cô và thầy Tạ…”

Tôi đỏ mặt và trả lại tấm danh thϊếp cùng với sổ giới thiệu cho cô ấy.

Trong xe không một ai lên tiếng.

Người đàn ông im lặng từ đầu đến cuối, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái.