“Thế là anh ấy nấu cơm cho cậu à?”
“Ừm.” Tôi trốn trong phòng ngủ của Tạ Ngôn và thì thầm qua điện thoại với cô bạn thân.
“Thanh Thanh, hình như tớ thích anh ấy mất rồi.”
“Bao nhiêu chuyện tốt như thế, thích là đúng rồi còn gì, sự liều lĩnh của cậu đi đâu hết cả rồi?”
“Nếu anh ấy không thích mình thì sao?” Tôi vô thức gặm móng tay, giống như con kiến
bò trên chảo nóng.
“Sầm Chi Chi, anh ấy mà không thích cậu thì anh ấy ra mặt bênh cậu làm gì? Người ta là giáo sư danh giá đó, không có việc gì mà lại lên mạng cãi nhau với người ta à, đâu có ăn no rửng mỡ đến thế.”
Lời phân tích của cô bạn thân dần khiến tôi hi vọng.
“Hay…hay là để tớ thử cưa anh ấy nhé?”
“Chứ sao nữa!”
Nửa tiếng sau, tôi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ.
Tạ Ngôn đang ngồi trên sô pha yên lặng đọc sách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
“Em…em có thể đi tắm không?”
“Có thể.” Anh đặt sách sang một bên, đứng dậy giúp tôi tìm một chiếc khăn tắm mềm và sạch.
“Áo choàng tắm ở trong nhà vệ sinh.”
Sau khi để lại những lời này, anh ngồi lại trên ghế sô pha và tiếp tục đọc sách.
Lá gan của tôi gom góp mãi mới dũng cảm được một tí, bây giờ đã teo lại luôn rồi.
“Tớ không làm được.” Tắm xong, tôi ngồi bên giường sấy khô tóc.
Bạn thân: “Không phải chứ, mặc đồ của anh ấy rồi đi ra lượn lờ ngoài phòng khách đi!”
Vài phút sau, tôi lại mở cửa.
Tạ Ngôn đang dọn chăn gối, hai chân thon thả hơi khom, một chân quỳ trên ghế sô pha, chân còn lại chống trên mặt đất.
Eo phẳng, áo anh đang mặc lại còn tôn lên đường siết eo hoàn hảo của anh nữa, hông cân đối…
Sống mũi tôi nóng lên, hai tay nắm chặt lại vặn vẹo: “Áo…áo choàng tắm nóng quá, em có thể mặc áo của anh không?”
Tạ Ngôn ngẩn người, quay lưng nói: “Sao cũng được.”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tôi sợ hãi đóng cửa lại và nghe tiếng bạn thân đang cười như điên dại qua điện thoại.
“Sầm Chi Chi, đồ ngốc này, ha ha ha, thế mà cũng phải hỏi à? Câu đấy với câu “Hi, em có thể quyến rũ anh không?” có khác gì nhau đâu?”
Mặt tôi đỏ bừng, tai nóng ran, tôi thì thầm: “Đừng nói nữa, ghét quá đi.”
Tôi hung ác ấn tắt điện thoại rồi mở tủ quần áo của Tạ Ngôn.
Phong cách rất đồng nhất, áo sơ mi sáng màu và quần tây vô cùng sạch sẽ, chỉnh tề, khiến người ta không nỡ chạm vào.
Do dự hồi lâu, tôi chọn một chiếc màu trắng trơn và mặc vào.
Áo vừa che đùi, chất liệu cotton ôm sát người, mềm mại, dễ chịu.
Tôi nấp sau tấm chăn, lưỡng lự trong bóng tối.
Lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm.
Suy nghĩ trong lòng đã tan biến hết rồi, giờ tôi chỉ thấy khát nước thôi.
Chắc giờ này Tạ Ngôn cũng ngủ rồi nhỉ…
Trong bóng tối, tôi dò dẫm mở cửa phòng ngủ, thận trọng bước từng bước nhỏ.
Huỵnh…
Tôi đυ.ng phải người rồi, mùi gỗ thoang thoảng lập tức bao quanh tôi.
Nhiệt độ cơ thể và cảm giác kỳ lạ cùng một cơ thể mạnh mẽ và rắn chắc khác với cơ thể của tôi khiến trái tim tôi ngay lập tức dậy sóng.
“Cẩn thận.”