Chương 8: Gặp lại ba

Chung Ý ở bệnh viện một thời gian, chờ khi cậu xuất viện, chuyện của Phùng Hiển đã hạ nhiệt.

Giải trí Cực Thiên cũng bị điều tra, cậu theo Tô Minh Ngôn đi gặp vài người cao tầng, cũng có thể thuận lợi hủy hợp đồng.

Chung Ý cũng nhận được hợp đồng hủy trước thời hạn, sau hôm Tô Minh Ngôn nói cậu phải giải nghệ mới xong việc, Tổng giám đốc Từ sắp xếp người đưa hợp đồng tới cho cậu. Không chỉ không cần Chung Ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, trả lại cho Chung Ý một cái thẻ 17 tỷ đồng, cũng hứa hẹn chỉ cần cậu thành thật, tuyệt sẽ có không gây khó khăn cho người nhà cậu.

Chung Ý lấy thẻ, thuận tiện bảo hệ thống ghi âm lại, mâu thuẫn của cậu và Giải trí Cực Thiên tạm thời dừng lại ở đây.

Bên phía Dương Hạ cũng đi tìm Chung Ý rất nhiều lần, muốn làm Chung Ý rút đơn kiện, giá báo lần sau cao hơn lần trước, chỉ cần Chung Ý đồng ý một cái, đời này cả nhà cậu đều cơm áo không lo.

Chung Ý không đồng ý, nhưng vẫn tốt bụng giải thích làm Dương Hạ tỉnh ra.

Cho dù cậu không khởi tố, nhưng đối với người sau lưng Dương Hạ mà nói, anh ta cũng đã vô dụng, nói không chừng vào ngục giam còn có thể sống được lâu hơn chút.

Từ lần đó về sau, Chung Ý cũng không nhận được điện thoại từ Dương Hạ nữa.

Nhưng mà người thăm hỏi cậu mỗi ngày vẫn không ít, đặc biệt là các đồng đội cùng tham gia show tuyển chọn cùng cậu, bởi vì hot search và Dương Hạ xảy ra chuyện, show đã tạm dừng ghi hình, sau này có thể lập nhóm hay không cũng khó nói.

Rất nhiều người muốn nổi tiếng vô cùng hận Chung Ý, nhưng sợ Chung Ý trực tiếp đăng ảnh chụp hoặc ghi âm gì đó nên không dám nói quá khó nghe, chỉ mỗi ngày miệng nam mô bụng bồ dao găm ân cần thăm hỏi cậu.

Những chuyện này Chung Ý đều không ngại, đứng ở góc độ của những người khác mà nói, cậu quả thật đã chặn đường làm ăn của người ta.

Đương nhiên, trong đó cũng có không ít người thiệt tình quan tâm cậu, tuy rằng sự việc do Chung Ý tuôn ra, nhưng Chung Ý mới là người bị hại, không thể nào lại đẩy toàn bộ lỗi sai lên người cậu được.

Hệ thống ngày nào cũng xem, rất không hiểu những thứ này, chỉ nói: 【 Con người thật phức tạp. 】

“Cho nên đây mới là người,” Chung Ý nói tiếp.

Cậu đóng viện phí xong, xách theo vali hành lý đi ra cửa lớn bệnh viện.

Sau đó thấy được một người ngoài dự kiến đang ở ngoài cửa lớn nhìn xung quanh.

Chung Ý lập tức mỉm cười, nhưng hốc mắt lại có chút đau xót, cậu bước nhanh đến nhận: “Ba.”

Người tới đúng là ba Chung, Chung Kiến Quốc mặc một cái áo thun sọc hàng vỉa hè mấy chục ngàn một cái, bởi vì thường xuyên làm việc ở công trường, từ mặt tới tay cánh tay tất cả đều phơi đến đen sạm, trên bàn tay to rộng toàn là vết chai, còn có một ít vết thương đã kết vảy.

Chung Kiến Quốc là một người rất bình thường, không tính là có năng lực, ông chỉ biết cố gắng hết sức làm những chuyện mình có thể làm.

Ví như kiếm tiền cho mấy đứa em gái cậu đi học, ví như kiếm tiền cho mẹ cậu chữa bệnh, ví như dùng mạng thay cậu đòi một cái công đạo căn bản chẳng ai cho.

Chung Ý đã 20 năm chưa gặp lại ông.

Ông bây giờ còn trẻ hơn trong trí nhớ cậu một ít, tuy rằng tóc cũng đã điểm bạc, khuôn mặt tang thương, nhưng người còn khỏe.

Chung Ý theo bản năng duỗi tay ôm lấy ông, lại gọi một tiếng ba thật to.

Chung Kiến Quốc có chút không quen, nửa ngày cũng chỉ vỗ vỗ Chung Ý nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”

“Hôm nay ba nghỉ làm, đón con về nhà, ba chăm con.”

Chung Ý gật gật đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cậu có chút không khống chế được cảm xúc của mình.

Chung Ý lặng lẽ xoa xoa nước mắt, xác định Chung Kiến Quốc sẽ nhìn không ra mới buông ông ra: “Ba, sao ba lại tới đây?”

“Em gái con nói hôm nay con xuất viện, ba liền đến thăm con, ba tìm không được đường còn phải loay hoay ở bên ngoài một lúc lâu, may mắn gặp được con ở đây.”

Chung Kiến Quốc nói xong liền muốn giúp Chung Ý xách vali, Chung Ý cũng không từ chối, cậu biết Chung Kiến Quốc phải làm chút gì đó mới có thể an tâm.

“Vậy ba tới như thế nào, đã tới bao lâu rồi?”

Chung Kiến Quốc thành thật trả lời, nói là ngồi xe lửa tới, vừa xuống xe liền ngồi xe buýt công cộng chạy thẳng tới đây.

Chung Ý nhìn ông liếʍ da môi đã khô nứt, xoay người đi mua chai bình nước. Tiếp theo dẫn Chung Kiến Quốc đi tìm tiệm cơm ăn cơm, không cần hỏi cũng biết, làm sao ông có thời giờ ăn cái gì.

Chung Kiến Quốc còn sợ đắt, bảo Chung Ý có hai cái bánh bao là được rồi: “Ba cũng không đói bụng, cuối tuần hai đứa em gái con được nghỉ trở về hấp cho ba một nồi bánh bao lớn, khi tới đây ba còn mang theo vài cái.”

“Không có việc gì, ba, hiện tại con có tiền, sau khi bị thương bọn họ đã bồi thường cho con một ít, còn đủ cho mẹ con đủ tiền thuốc men.”

Nhưng mà cuối cùng Chung Ý vẫn chỉ tìm một tiệm cơm nhỏ ven đường, tiết kiệm tiền là chuyện từ khi mẹ bị bệnh đã khắc sâu vào trong xương cốt cậu.

Hai ba con gọi hai món ăn một món canh, số lượng không nhiều, cũng may cơm quản đủ, ăn được một bụng cơm no.

Chung Kiến Quốc hỏi dự định kế tiếp của Chung Ý: “Nơi này không phải chỗ tốt, con muốn về nhà hay không?”

“Về,” Chung Ý nói rất dứt khoát: “Vốn con cũng tính sau khi xuất viện liền về nhà.”