Buổi chiều Chung Kiến Quốc về nhà chở thêm nhiều đồ ăn tới, cuối cùng đều bán được hết không thừa lại chút nào, chỉ có điều thời gian dọn quán chậm hơn bình thường một chút.
Mấy người Chương Đức Minh dọn quán xong trước cậu, lúc này tất cả đều đang chờ cậu.
Đoàn người đạp xe đến khách sạn mà buổi trưa bọn họ đã đặt trước.
Trên đường đi mọi người còn đang thảo luận về mùi vị thức ăn của khách sạn, bọn họ cũng chưa từng đi ăn thử, chỉ nghe người ta nói mùi vị rất ngon.
Những người còn chưa có quyết định xem có bái thầy hay không cũng đi cùng, dù sao cũng bày sạp ở gần nhau, làm hàng xóm lâu như vậy, quan hệ cũng không tệ, đi cùng còn có thể làm nhân chứng.
Bởi vì đã gọi điện thoại đặt trước, cho nên đồ ăn được mang lên rất nhanh.
Đầy cả một cái bàn lớn, cái gì mà cá kho, thịt viên, cơm bào ngư, chân giò lớn cùng với các loại rau xào, thậm chí còn có tôm hùm lớn, có thể thấy được là đồ ăn huề với tiền trả.
Sau khi thức ăn được mang lên đầy đủ, mọi người cũng không nóng lòng động đũa, Chương Đức Minh đề nghị bái thầy trước.
Nước trà đã có sẵn, Chung Ý vốn chỉ định để cho mọi người đứng mời trà là được, nhưng mà mấy người bọn họ đều kiên trì muốn phải quỳ lạy, nói như vậy càng thành tâm hơn.
Chờ đến khi Chung Ý uống hết trà mà bọn họ mời, mấy người liền đứng lên, vô cùng trung khí mà gọi một tiếng: "Thầy!"
Chung Ý đáp lại: "Mọi người đều lớn tuổi hơn cháu, mấy lời dặn dò cháu cũng sẽ không nói nhiều. Cháu chỉ có một câu, mặc kệ là làm món gì, mọi người đều phải nhớ kỹ một điều, mọi người làm đồ ăn đều là để cho người ta ăn vào trong miệng, bởi vậy phải tuyệt đối đảm bảo chất lượng và vệ sinh."
"Thầy đã dạy rồi, chúng tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng, tuyệt không làm mất mặt của thầy!"
Từ sau tiếng gọi thầy đầu tiên, mọi người cũng không còn cảm thấy lúng túng nữa.
Tiếp theo, mấy người Chương Đức Minh nhao nhao lấy đồ mà mình mua hồi trưa ra, Chương Đức Minh nói: "Cũng không phải là đồ quý giá gì, chỉ là một ít thuốc lá, rượu và thuốc bổ."
Vương Châu mua một cái điện thoại di động: "Thấy lúc trước thầy dùng cái điện thoại cũ quá, học trò đổi cho thầy một cái mới."
Những người khác mua mấy thứ khác cũng không rẻ, tính ra mỗi người đều mua khoảng 3 triệu rưỡi, hơn nữa còn cả một bàn đầy đồ ăn buổi tối này nữa, rất có thành ý.
Sau khi kết thúc quá trình bái thầy đơn giản, mọi người mới ngồi lên bàn ăn cơm tối, Chung Ý và Chung Kiến Quốc được mời đến ngồi ở vị trí chủ vị.
Buổi tối bọn họ còn phải đạp xe trở về, ngày mai còn phải bày sạp bán hàng, vì vậy đương nhiên là sẽ lấy trà thay rượu.
Sau đó bắt đầu chăm chú ngồi ăn cơm, đều là những món ăn lớn, mọi người nhao nhao đưa đũa về phía món ăn mình thích.
Chỉ là ăn cảm thấy không hài lòng lắm, mùi vị không tính là kém, nhưng mà so sánh với bữa trưa kia, luôn cảm thấy thiếu chút mùi vị gì đó.
Vương Châu ăn một miếng thịt tôm hùm xong thì nói: "Vẫn là thầy làm ăn ngon hơn, nguyên liệu nấu ăn rất tươi, chỉ có điều tài nghệ không xứng với nguyên liệu nấu ăn."
Tôm hùm được làm kiểu tôm xào tránh bão, thịt tôm to, ăn rất dai giòn, hơn nữa cũng rất tươi, chỉ là mùi vị bình thường, còn không bằng trực tiếp hấp bằng nước đơn giản.
Mà bột bọc thịt viên quá nhiều, để lửa to quá mức, bên trong thịt mỡ hơi nhiều, ăn vào rất ngấy.
Chân giò được kho lên, phía trên tưới nước kho màu tương, kho rất mềm dẻo, mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là nước kho hơi mặn một chút.
Cá kho thì cũng bình thường, không có mùi tanh, nhưng có mùi tương đậu nồng đậm, sau khi ăn được món ngon, dường như làm thế nào cũng có thể bới ra khuyết điểm.
Món ăn ít có khuyết điểm nhất vậy mà lại là mấy đĩa rau xào nhỏ kia, ăn với cơm, có điều bọn họ cũng không lãng phí thức ăn, ăn không hết thì đóng gói toàn bộ lại mang về.
Chẳng qua lại càng thêm khâm phục tài nghệ của Chung Ý, những người còn chưa có có quyết định bái thầy lúc này liền thay đổi chủ ý, dự định chờ đến ngày mốt Chung Ý ra bày sạp thì đề cập lại chuyện này.
Trên đường về nhà, Chung Kiến Quốc cũng khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Chung Ý, nhưng đồng thời lại có chút đau lòng: "Con ở bên ngoài đã phải chịu cực khổ rồi."
Một bên phải ở trong giới giải trí lăn lộn làm công kiếm tiền, một bên còn phải học tài nghệ nấu nướng, thật là không biết làm như thế nào có thể chịu đựng mà sống qua được.
"Ba, thật ra con sống rất tốt, ba đừng khó chịu."