Thỏa mãn ăn cơm sáng xong, Chung Ý và Lưu Thúy nói chuyện ngày mai không chuẩn bị đồ ăn: “Ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi.”
Lưu Thúy liên tục gật đầu: “Đúng là nên nghỉ ngơi đi, hôm nay cháu làm không ngừng nghỉ như vậy, tuy rằng hiện tại cháu trẻ tuổi, nhưng cũng không thể quá lao lực, bằng không khi về già sẽ bệnh đấy.”
Ông ngoại bà ngoại cũng tán đồng lời nói của Lưu Thuý: “Đúng vậy, ngày mai đi mua con gà mái già về, hầm canh uống, bồi bổ cho cả con và ba con.”
Chung Ý gật gật đầu: “Được, ngày mai con đi mua chút đồ ăn ngon.”
Có thanh tân hoàn ở trong người, thật ra cậu không mệt lắm. Từ sau khi ông ngoại bà ngoại tới đây, mỗi ngày cậu trừ khi bày quán làm cơm chiên mì xào, những thú vui khác cũng chưa được trải qua, đều bị người trong nhà bao hết.
Chung Ý còn cân nhắc ngày mai là chủ nhật, hai cô em gái có thể được nghỉ một ngày, cũng làm chút đồ ăn tụi nó thích.
Cấp ba ở thành phố H vẫn luôn rất bận, lớp 10 từ khi bắt đầu nghỉ hè đã phải học bù; mà tới lớp 11, cơ bản không có cuối tuần gì, một tháng tổng cộng có thể được nghỉ ba ngày, trong đó mỗi chủ nhật nửa tháng là được nghỉ cả ngày, mỗi chủ nhật hai tuần còn lại chỉ có nửa ngày nghỉ, vào buổi chiều.
Lớp 11 còn nghỉ hè muộn hơn các lớp khác, còn khai giảng sớm, thời gian được nghỉ chân chính có khi còn không đến nửa tháng.
Hai cô em gái của cậu hiện tại đang học học kỳ hai lớp 11, đúng là thời điểm vất vả.
Nghĩ đến mấy đứa em họ cũng chưa được nghỉ, Chung Ý lại nói với bà ngoại: “Bà ngoại, vậy bà gọi điện thoại cho mợ với các em họ đi ạ, bảo bọn họ ngày mai cùng tới đây ăn cơm đi.”
Còn cậu mình, Chung Ý không nhắc tới, đã nhiều ngày cậu gọi điện thoại liên hệ với đối phương, thật ra là có bắt máy, nhưng cũng không nói ra được lời hay gì, nhiều lần đều xin Chung Ý vay tiền cho hắn ta, Chung Ý từ chối.
Nhưng cũng không thể mặc kệ, Chung Ý tính ngày mai ăn cơm xong sẽ trực tiếp đi tìm cậu nói chuyện một chút.
Nói chuyện xong, thời gian cũng không còn sớm, Chung Ý liền cùng ông ngoại nâng đồ vật lên xe, lái xe đến phố ăn vặt.
Cứ theo lẽ thường chào hỏi với các chủ quán khác, Chung Ý nhìn về phía quán bánh rán giò, cháo quẩy đối diện, có chút ngoài ý muốn khi không thấy được người.
Chung Ý hỏi Chương Đức Minh cách vách: “Chương đại ca, hôm nay Vương đại ca không tới sao?”
Trừ chút mâu thuẫn nhỏ bạn đầu ra, mọi người ở chung với nhau khá tốt. Vương Châu không mang thù còn chủ động hỗ trợ mời chào khách hàng, hơn nữa sau đó cũng không hút thuốc hay để vai trần linh tinh nữa, cái nhìn của Chung Ý với hắn cũng đổi mới theo.
Vương Châu thường là người tới sớm nhất trong bọn họ, bởi vì có người sẽ đến phố ăn vặt mua đồ ăn sáng, buổi sáng ít khi ra quán sạp, bánh rán giò cháo quẩy của hắn cũng bán được vào buổi tối nhiều hơn buổi trưa một ít.
Nhưng mà cũng bởi vì bánh rán giò cháo quẩy có thể làm món chính, cho nên Vương Châu là người chiếm hời ít nhất từ Chung Ý trong mọi người. Dù sao cũng không có bao nhiêu người có thể vừa ăn xong một cái bánh rán giò cháo quẩy xong lại đến một phần cơm chiên hoặc mì xào.
"Chiều hôm qua anh ta đã đi từ sớm rồi, lúc ấy cậu đang vội phỏng chừng không chú ý, có lẽ là trong nhà có chuyện.”
Chung Ý gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, tính chờ Vương Châu về có thể kiến nghị đề xuất gì đó.
Nhưng Chung Ý chờ cũng vô dụng, cậu bên này mới vừa dọn đồ xong, Vương Châu liền cưỡi xe tới.
"Nè, hôm nay lão Vương anh đổi xe mới à?”
Không biết ai hô một tiếng, những người khác cũng sôi nổi ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hôm nay Vương Châu không đẩy xe bánh rán giò cháo quẩy nữa, dụng cụ bên trong rõ ràng là dùng để bán đồ chiên.
"Đúng đó, hôm nay tôi mời khách, xương sườn, thịt heo chiên, muốn ăn cái gì gọi cái đó.”
Vương Châu chỉ vào biển hiệu mấy chữ: Lão Vương thịt heo chiên treo trên xe cho mọi người xem.
“Bánh rán giò cháo quẩy không kiếm được tiền, về sau buổi sáng để người nhà tôi tới bán, đến giữa trưa tôi bán chút đồ chiên, không lỗ được.”