Một tiếng cảm thán của Chu Niệm Niệm có tác dụng tuyên truyền rất tốt.
Rất nhiều thực khách đến sau đang do dự nghe thấy tiếng Chu Niệm Niệm nói, vội vàng hỏi cô có phải thật hay không, Chu Niệm Niệm chỉ gật đầu, chăm chú ăn đến ngay cả trả lời cũng không quan tâm.
Nhìn sang cô gái đi cùng, ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên, thấy vậy thì bọn họ có thể hoàn toàn tin tưởng rồi.
Chỉ mới chốc lát mà sạp hàng của Chung Ý đã chật kín người, từ lúc mở hàng đến giờ cậu vẫn luôn làm không ngừng tay.
Bỗng có một chàng trai chạy việc chen vào giữa, gọi một lúc ba mươi phần, cơm chiên, mì xào, bún xào mỗi loại mười phần, còn xào với cái gì, tất cả đều do Chung Ý quyết, chàng trai chạy việc tỏ vẻ ông chủ của anh ta là người không kén ăn.
Chung Ý vừa nghe liền biết là khách hàng cũ của bệnh viện đặt.
Trong đầu cậu hỏi hệ thống thì nhận được câu trả lời có rất nhiều tin nhắn Wechat đến từ khách ở bệnh viện, nói muốn ủng hộ việc làm ăn của cậu.
Chung Ý vội vàng bảo hệ thống nhắn lại giúp cậu: "Bảo họ đừng đến nữa, hôm nay chuẩn bị không nhiều lắm, sợ không đủ bán.”
Ba mươi phần vừa làm xong, còn có những thực khách khác đang chờ mua ở phía sau và những phần ăn cậu vừa mời các chủ sạp lân cận, trong khi Chung Ý lại chỉ chuẩn bị tổng cộng có 100 phần nên giờ cũng không còn lại bao nhiêu.
Chờ giờ ăn trưa bận rộn nhất trôi qua, Chung Ý hoạt động cổ tay, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một lát.
"Con trai, cơm và mì đều đã hết rồi, buổi chiều phải làm sao bây giờ?"
Chung Kiến Quốc làm mấy việc như phục vụ và đóng gói đồ ăn, từ đầu đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, công việc này tuy rằng không tiêu hao nhiều sức lực, nhưng cũng không dễ dàng.
"Vẫn là nên đến những nơi đông người để bày sạp, làm ăn thật sự rất tốt."
Mệt thì có hơi mệt thật, nhưng nhìn dòng người trước sạp ra ra vào vào, trong lòng Chung Kiến Quốc rất vui.
Nếu việc làm ăn có thể luôn tốt như vậy thì một ngày có thể kiếm được mấy triệu bạc, so với tiền đi làm ở công trường của ông thì cao hơn nhiều.
Được rảnh rỗi chút, Chung Ý mới có thời gian lấp đầy cái bụng, không cần cậu mở miệng, mấy chủ sạp hàng cách vách đều đưa cho cậu và Chung Kiến Quốc một phần đồ ăn từ quầy hàng của họ.
Bởi vì quầy cơm chiên của Chung Ý thu hút khách đến nên mấy quầy hàng bên cạnh như bọn họ cũng cháy hàng, chỉ một buổi trưa mà bán còn được nhiều hơn mấy ngày trước. Đặc biệt là Chương Đức Minh, tất cả nước và đồ uống mà hắn mua tạm thời cũng đã được bán hết.
Chương Đức Minh định kéo một cái tủ cấp đông đến để bán chút nước đá và kem các loại, dù sao thì nhìn vào tay nghề và khả năng của Chung Ý, tương lai việc kinh doanh nhất định sẽ ngày càng phát đạt, việc nhiều người đến xếp hàng chờ đợi để mua được cơm chiên uống chút nước, ăn chút đồ ăn nhẹ để lót bụng là chuyện bình thường.
Đây là chỗ mà họ có thể kiếm được tiền.
Nghe tin Chung Ý đã bán hết nguyên liệu đã chuẩn bị, Chương Đức Minh còn lo lắng hơn cậu, hỏi: "Tiểu Chung, buổi chiều cậu không bán nữa à? ”
Lời vừa nói ra, các chủ sạp khác đều lần lượt nhìn sang, bọn họ mới vừa nếm được một chút mật ngọt, đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Chung Ý.
Là người kiếp trước lăn lộn trong Hoàng cung nhiều năm, tâm tư của những người này Chung Ý liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng cậu không chán ghét, dù sao tất cả mọi người đều thẳng thắn với nhau, cũng chẳng có ai làm chuyện gì xấu cả.
Chung Ý ăn một miếng đậu phụ tấm sắt, dù nêm hơi nhiều gia vị, nhưng đậu phụ chiên rất có kỹ thuật, vàng đều cả 2 mặt mang theo chút hương vị cháy xém, gia vị cũng ngấm đều vào bên trong đậu phụ, ăn rất ngon.
Sau khi nuốt miếng đậu phụ xuống, Chung Ý nói với Chung Kiến Quốc: "Ba, ba về giúp con nấu chút cơm đi. Vẫn còn thời gian, có thể kịp lúc khách đến mua đồ ăn tối.”
"Với lại sáng nay con cắt rau còn để lại ở nhà một ít, mang đến hộ con nhé. Con đã gọi điện hỏi ông chủ bán mì có thể mang chút mì trộn tới đây không, buổi tối chúng ta có thể bán được bao nhiêu thì bán.”
"Được rồi." Chung Kiến Quốc nuốt miếng cơm xuống, mặc dù ông ăn hơi nhiều nhưng cơm chiên do con trai ông làm là ngon nhất: "Con làm chút mì xào đi, ba đi đưa cơm cho mẹ con ở bệnh viện trước, sau đó sẽ về nhà. ”
Chung Kiến Quốc nói xong liền rót thêm một chai nước, trời nóng nắng này ông cũng bận rộn không ngừng, nóng đến mức ướt đẫm cả lưng.
Chung Ý không toát mồ hôi nhiều, hơn nữa chút công việc này đối với cậu mà nói không tính là quá nặng nhọc, nhìn có vẻ còn nhẹ nhàng hơn Chung Kiến Quốc làm phụ bếp rất nhiều.
______
Tặng 1 chương cho cú đêm với những con người cần động lực ôn bài 🤧🤧