Chương 22: Những vị khách đầu tiên

Nếu như quán cơm chiên của Chung Ý làm ăn tốt, bọn họ đều có thể kiếm được nhiều hơn trước.

Đối với những sạp hàng phía trước thì gọi là cướp khách, nhưng đối với phía bên rìa như bọn họ mà nói thì là hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Không chỉ Chương Đức Minh phát hiện ra mà các chủ quán khác cũng phản ứng lại, dù sao người có thể ra ngoài buôn bán, đầu óc cũng sẽ không quá ngốc.

Một mình Vương Châu chèo kéo khách hàng là đủ rồi, hô nhiều quá sẽ làm mất lòng các chủ sạp phía trước.

Nhưng bọn họ cũng không phải không có việc gì để làm, Chương Đức Minh nói: "Các anh ăn xong thì thu dọn một chút, dọn mấy cái bàn nhỏ ra cho người ta ngồi nhé, tôi đi mua chút nước và đồ uống tới đây.”

Cơm chiên, mì xào đều hơi khô, lại không có canh ăn cùng, nước và đồ uống lại rất phù hợp mà hôm nay đặc biệt thích hợp để uống đồ uống có đá.

Chung Ý cũng nghe thấy Vương Châu hô, rất ngạc nhiên.

Người có thể kiên trì ở vị trí xa xôi này lâu như vậy, quả nhiên cũng có chút năng lực.

Chung Ý đương nhiên có thể đoán được đám người Vương Châu tính toán gì, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, làm ăn cùng luôn luôn tốt hơn hai bên cùng thiệt hại rồi.

Nhóm thực khách đầu tiên đã đến, là hai cô gái.

......

Chu Niệm Niệm là trợ lý của tiểu minh tinh Tạ Nguyên Trạch, Tạ Nguyên Trạch gần đây đang quay một bộ web-drama nhỏ ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình Phổ Giang, mỗi ngày cô đều cùng Tạ Nguyên Trạch ở đoàn làm phim, vội vàng chạy đôn chạy đáo thay anh ta làm một số việc lặt vặt.

Hôm nay Tạ Nguyên Trạch nghỉ phép không cần quay phim, cũng không có công việc nào khác, Chu Niệm Niệm có thể ra ngoài hóng gió, vì vậy ngay lập tức hẹn Ngô Điền cũng là trợ lý đến phố ăn vặt.

Phố ăn vặt có rất nhiều món ăn ngon, khiến người xem hoa cả mắt, nhưng lại không biết ăn gì cả.

Hai người vừa nhìn vừa đi vào trong, càng nhìn càng rối.

Đang lúc bọn họ định tùy tiện mua chút đồ ăn, Chu Niệm Niệm đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, là mùi cơm mang theo chút mùi khói, nó giống như tiểu yêu tinh quyến rũ ở bên tai thúc giục cô mau đi xem, đi ăn thử đi.

Chu Niệm Niệm rất nhanh đã tìm được nơi của mùi thơm phát ra, nhưng vừa nhìn sang bên kia lại thấy chẳng có ai đến cả, trước sạp hàng chỉ có một vài chủ quán đang ngồi xổm hoặc đứng trước quầy ăn cơm hộp, cô lại bắt đầu do dự.

Ngô Điền cũng nói: "Có thể chỉ là mùi thơm mà thôi, nếu không sao một người cũng không có vậy, chúng ta vẫn nên xem những cái khác đi, quầy bên kia bán khoai nướng cũng không tồi kìa.”

Ngay lúc Chu Niệm Niệm xoay người đi, cô lại nghe thấy tiếng Vương Châu hô, nói là hôm nay mới khai trương.

"Người ta hôm nay mới tới, khó trách sao lúc trước lại không ngửi thấy mùi thơm."

Chu Niệm Niệm nuốt nước miếng, kéo Ngô Điền tới: "Đi nếm thử một chút, nếu ăn không ngon trở về liền nhắc mọi người vậy.”

"Được rồi, dù sao đều là ăn mà." Ngô Điền thấy thế cũng không phản đối, thức ăn ngon đều là không ngừng thử mới có thể tìm đúng.

Mà khi đến trước quầy hàng, Chu Niệm Niệm càng kích động hơn, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong nghề của cô mà nói, cậu chủ quán cơm đội mũ, đeo khẩu trang chỉ để lộ ra đôi mắt này tuyệt đối là một soái ca.

Soái ca!

Được soái ca chiên cơm, cho dù không ngon cũng không tính là thiệt thòi, Chu Niệm Niệm lập tức giơ ngón tay ra hiệu: "Hai phần cơm chiên.”

"Có muốn thêm cái gì không ạ? Có thể tự chọn nhé, cơm chay 50k một phần, một phần thịt thì thêm 10k. ”

"Hai vị mỹ nữ là khách hàng đầu tiên nên tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho các bạn."

Giọng nói này, Chu Niệm Niệm cùng Ngô Điền đều quay sang liếc nhìn nhau một cái, chúng ta có thể!

Giảm giá như vậy thì chắc chắn phải ăn rồi, dù có phải bỏ thêm tiền cũng phải ăn.

Người có nhan sắc hơn phân nửa đều có giọng nói hay, thính giác thị giác đều có, cuộc sống quả thực không công bằng.

Chu Niệm Niệm lập tức quyết định mua thêm một phần cơm cho nghệ sĩ nhà mình: "Vậy cho ba phần đi.”

Ngô Điền cũng không chịu kém cạnh: "Bốn phần", nhà cô cũng có một nghệ sĩ.

Chu Niệm Niệm gọi cơm chiên thịt xông khói, Ngô Điền thì ăn cơm chiên thịt băm với hành tây. Hai phần còn lại đều là cơm chay cho nghệ sĩ ăn nên cũng phải thanh đạm một chút.

Nhưng cơm chiên sao có thể thanh đạm được? Dù sao không có thịt thì cũng coi như là thanh đạm rồi.

Sau khi chiên xong, bọn họ cũng không rời đi ngay lập tức, được chủ quán kế bên cạnh mời vào ngồi ăn ở một cái bàn nhỏ, còn tiện mua thêm hai chai nước giải khát.

Khi vừa cho miếng cơm đầu tiên vào miệng, hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Chu Niệm Niệm nhịn không được cảm thán một tiếng: "Mẹ ơi, quá ngon đi!”