Chương 22

Dù lúc nào về nhà, câu đầu tiên khi trông thấy cậu, Thẩm Anh luôn hỏi cậu là: An Tinh hôm nay có vui không con?

Mặc kệ có đang vui vẻ hay không, nhưng khi nghe thấy giọng nói quan tâm ấy, An Tinh đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cậu thay giày bước vào, mới thấy trong phòng khách ngoài An Chiêu Minh và Thẩm Anh, còn có thêm ba người, chính là chú hai An Chiêu Viễn, thím hai Đàm Tú, cùng An Hạo.

An Tinh giữ vẻ mặt bình thản, trước tiên là nũng nịu với mẹ, sau đó mới chào hỏi những người khác.

"Chú hai, thím hai, còn có... anh họ."

Từ trước tới nay mặt An Hạo luôn dày như cái mâm, dù trong công ty hai người đã không ít lần đấu khẩu cay nghiệt, nhưng lúc này vẫn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi An Tinh.

Chú hai An thậm chí còn không cần phải nói, trong Châu báu An Ninh chỉ làm một công việc nhàn hạ, gặp ai cũng cười tủm tỉm, lúc này cũng tỏ ra rất hiền lành. Nhưng An Tinh nhớ rằng, trong kiếp trước, chú hai An cũng với nụ cười hiền lành ấy, khuyên An Chiêu Minh đừng vì một đứa trẻ không rõ nguồn gốc như cậu mà bạc đãi Ninh Vinh, rồi quay lưng lại bảo cậu nên biết điều, đừng tham lam tài sản của nhà họ An.

Còn về Đàm Tú... ánh mắt An Tinh chuyển đến người phụ nữ đẹp đẽ và đoan trang ngồi ngay thẳng trên ghế sofa.

"An Tinh con vừa từ nhà họ Lộ trở về à?"

Đàm Tú nhìn An Tinh từ trên xuống dưới, lơ đãng nói.

"Hai đứa các con thân thiết với nhau thật đấy, cuối tuần còn cùng nhau chơi cả nửa ngày cơ à."

"Hai đứa trẻ từ nhỏ đã cùng nhau chơi đến lớn, con mèo của An Tinh còn đang được Thiên Trầm nuôi nữa." Thẩm Anh cười mỉm, vẫy tay với An Tinh, "Tiếc là mẹ dị ứng lông mèo, khiến An Tinh của chúng ta không thể nuôi Hoa Hoa, phải không nào?"

Đối với Lộ Thiên Trầm, cậu có thể nói ra bao nhiêu lời tán dương, còn đối với Thẩm Anh, An Tinh sẽ chỉ càng thêm nhiều lời hay ý đẹp, và đặt vào đó những cảm xúc chân thực nhất.

"Ai nha làm sao có thể trách mẹ của con được, là Hoa Hoa không có phúc, không được mẹ nuôi dưỡng cùng con! Hôm nay con đã đi xem nó rồi, Hoa Hoa rất thích con chuột nhỏ bằng vải mẹ may cho ạ!"

Đầu con chuột còn bị cắn đến nỗi chỉ còn lại sợi chỉ.

Thẩm Anh bị cậu chọc cười thành tiếng, xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của con trai. An Chiêu Minh cũng ở bên cạnh nói:

"Thiên Trầm bình thường rất bận, cuối tuần còn phải chơi mèo với con, hôm nay nó lại còn nấu cơm cho con ăn nữa phải không?"

An Tinh cảm thấy có lỗi, thu mình lại. Lỗi tại cậu, ra khỏi nhà quên không mang theo bánh ngọt do chính mình làm.

Cả gia đình này, cha dung túng, mẹ thì cưng chiều, con trai vô lo vô nghĩ mà nũng nịu với cả hai. Đàm Tú nhìn cảnh tượng hòa thuận này, móng tay được chăm sóc cực kỳ tốt từ từ ghim vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, không thể nhận ra điều gì.

Ánh mắt lướt nhìn về phía Đàm Tú một cái, An Tinh trong lòng hừ một tiếng. Thím hai của cậu, luôn tỏ ra kiêu ngạo và đoan trang như một quý bà, nhưng thực chất bên trong rất chua ngoa, vì cảm thấy An Hạo học giỏi hơn và ưu tú hơn cậu, nên mỗi khi đối diện với cậu, luôn vô tình tỏ ra thái độ cao ngạo, ánh mắt nhìn cậu chứa đầy sự khinh thường.

Trước kia, An Tinh không thèm để ý đến những chuyện như vậy, dù sao đó cũng không phải là mẹ cậu, nhưng An Tinh bây giờ lại thù dai.

Trong kiếp trước, chính là Đàm Tú giả vờ không cố ý, nhưng lại cố tình kể chi tiết mọi khổ sở mà Ninh Vinh phải chịu trong thời gian đó, kích động đến nỗi Thẩm Anh ngất xỉu tại chỗ.

Ánh mắt An Tinh chuyển động, ngẩng đầu tỏ vẻ vô tội.

"Con cứ tưởng là sẽ đi ra ngoài ăn, nhưng khi đến nhà anh Trầm, anh ấy đã chủ động nấu cơm xong xuôi hết, con đương nhiên là phải ăn rồi, không thể lãng phí lương thực được ạ."

Thiếu niên nhìn về phía Đàm Tú, lộ ra nụ cười tự hào như trẻ con.

"Chúng con chỉ là quan hệ tốt nên mới thân thiết như vậy thôi, anh ấy nấu cho con một bữa cơm thì có sao đâu, phải không thím hai?"

Đàm Tú mỉm cười gật đầu, như thể cũng rất đồng tình.

"Con nói đúng lắm."

An Hạo ngồi bên cạnh, cảm thấy bất mãn trong lòng.

Nhà họ Lộ ở Đường Thành đã có địa vị cao trong giới thượng lưu, còn Lộ Thiên Trầm, người thừa kế nhà họ Lộ, năng lực cá nhân càng là vô cùng xuất sắc. Người thừa kế giữa các gia tộc giao hảo với nhau, mục đích là để thế hệ tiếp theo của mỗi gia tộc cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, doanh nghiệp gia đình mỗi người được tiến xa hơn. Nhưng người thân thiết với Lộ Thiên Trầm lại là An Tinh, một kẻ ngốc nghếch như vậy, nó biết làm thế nào để giao tiếp với người thừa kế của các gia tộc khác sao?

Chính anh ta mới là người cùng tuổi với Lộ Thiên Trầm, cũng quen biết Lộ Thiên Trầm từ nhỏ, nhưng người đó vốn đã có địa vị cao quý, ở Đường Thành muốn kiếm bạn chơi nào mà không có, trong mắt lại chỉ nhìn thấy An Tinh, thà rằng cùng cậu chơi bùn, quả thật là không thể nói lý mà.