Chương 14

Tại quán nướng La gia, An Tinh chống cằm nhìn Lộ Thiên Trầm nướng thịt cho mình.

Ông nội của An Tinh dành cả một đời phát triển sự nghiệp cho nhà họ An, tiếc là thân thể già cả của ông không tốt, qua đời sớm. Trước khi ông qua đời, đã chia đều tài sản cho cha An và chú hai An, nhưng chỉ có cha An nắm bắt cơ hội đem Châu báu An Ninh phát triển lớn mạnh, lại dùng tiền kiếm được đầu tư vào không ít sản nghiệp. Thời kỳ này là thời kỳ hoàng kim của đất nước, cha An hầu như đầu tư cái gì cũng kiếm được tiền, kiếm được một khoản khá lớn.

Tính ra, cũng chính là khi An Tinh mới chào đời, nhà họ An càng ngày càng giàu có. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, An Tinh chưa từng trải qua khổ cực gì, xung quanh cũng luôn luôn có rất nhiều người nịnh nọt, tâng bốc.

Chẳng hạn như, một nhóm người đi ăn cơm cùng nhau, luôn có người tìm đủ mọi cách muốn chen vào vòng tròn của họ, hận không thể đứng bên cạnh An Tinh hầu hạ cậu ăn cơm, An Tinh tất nhiên không quen và cũng từ chối những chuyện này, thế nhưng...

Cậu chìa tay thăm dò: "Anh Trầm, để em đến nướng thịt đi, anh nghỉ một chút..."

Bàn tay đang vươn ra với cái kẹp nướng thịt bị một bàn tay khớp xương rõ nét chặn lại, Lộ Thiên Trầm kẹp thịt nướng trở mặt lại, đẩy bàn tay nhỏ bé của An Tinh trở lại.

"Em cứ ngồi chờ ăn thịt đi, để anh làm được rồi. Tiếp tục nói xem chuyện như thế nào, An Hạo còn nói gì nữa?"

An Tinh: ...

Ừm, là anh Trầm nói không cho cậu nướng, anh thế mà đã chủ động rồi! An Tinh nghĩ mình vàng thật không sợ lửa, tiếp tục lầm bầm cằn nhằn với Lộ Thiên Trầm.

"Anh ta có thể nói gì chứ, chỉ là nói kiểu quái gở để khıêυ khí©h gây chia rẽ đấy, nói rằng em không muốn tăng ca không muốn chịu khó, mới rời khỏi phòng marketing... Rõ ràng bộ phận thiết kế cũng rất bận rộn mà."

Lộ Thiên Trầm gật đầu: "Em làm vậy là đúng rồi."

An Tinh chống cằm không nói gì, nhìn Lộ Thiên Trầm chậm rãi nướng thịt cho mình.

Từ nhỏ đến lớn, Lộ Thiên Trầm dường như không có gì thay đổi, luôn từ tốn như vậy, có vẻ hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay. Trong trí nhớ, cậu chưa từng thấy Lộ Thiên Trầm thất lễ, luôn ôn hòa và nhã nhặn.

Không giống như cậu, đã là người chết qua một lần, toàn bộ những gì trải qua nếu nói ra có thể làm người ta sợ chết mất! An Tinh cảm thán thốt lên.

Dù tay đang nướng thịt, Lộ Thiên Trầm cũng không lơ là An Tinh. Khi anh chú ý đến hai mắt thiếu niên trống rỗng phía sau, lúc này liền biết rằng, cậu bé ngốc này không biết đã đi du ngoạn ở đâu rồi, trông có vẻ rất đắc ý. Anh không nói không rằng, chỉ yên lặng chú ý đến tình hình của thịt nướng.

Ánh đèn trong cửa hàng thịt nướng độ bão hòa rất cao, giống như đèn pha chiếu vào tay người đàn ông. An Tinh thuận theo tay Lộ Thiên Trầm nhìn lên, cánh tay xắn tay áo sơ mi có đường nét mạnh mẽ. Cậu nhìn cánh tay của Lộ Thiên Trầm, lại bóp bóp cánh tay của mình, luôn cảm thấy cánh tay của đối phương không hiểu sao... hấp dẫn mê người.

"Anh Trầm, anh thường ngày tập gym như thế nào vậy?" An Tinh tò mò hỏi.

Lộ Thiên Trầm hơi bất ngờ với câu hỏi này, ngẩng lên liếc nhìn biểu hiện đầy ngưỡng mộ của thiếu niên.

"Em muốn tập gym sao?"

An Tinh lại sờ sờ cánh tay của mình.

"Em cũng muốn có cơ bắp ạ!"

"..."

Lộ Thiên Trầm rơi vào sự trầm lặng kỳ lạ, dừng một chút, mới mở miệng nói:

"Em bây giờ như vậy đã rất tốt rồi, thường ngày hãy tập một số bài tập aerobic, rèn luyện một chút về tim và phổi là được. Cơ bắp, thì không cần thiết đâu."

An Tinh bịt tai không nghe, tiếp tục nói:

"Em có nên đi tập gym không? Tập nhiều có thể cao lên không, em cảm thấy mình hơi thấp."

An Tinh nhìn Lộ Thiên Trầm ngồi cũng cao hơn mình, lại nghĩ đến Ninh Vinh rõ ràng là cùng tuổi, nhưng cao hơn mình một cái đầu, ghen tị quá đi mất!

Lộ Thiên Trầm lặng lẽ đẩy sữa đậu nành qua, lại đặt thịt bò bông tuyết nướng đã chín vào đĩa của An Tinh, điềm tĩnh khuyên nhủ.

"Đi tập gym cần có huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn, em đừng tự mình làm. Em cứ tập aerobic trước, sau này muốn thử tập gym, anh sẽ dạy em, được chứ."

Nhưng theo tính cách của cậu bé ngốc thích yên tĩnh không thích huyên náo này, có lẽ sẽ không có sau này. Lộ Thiên Trầm nghĩ đến đó, lại kẹp thêm một miếng thịt nướng qua.

"Em ăn đi."

An Tinh lập tức không còn quan tâm đến cơ bắp nữa, vui vẻ cầm lá xà lách cuốn thịt ăn, thấy Lộ Thiên Trầm vẫn tiếp tục nướng, liền rất tâm lý giúp anh cuốn một phần, đưa đến miệng Lộ Thiên Trầm.

"Anh Trầm cũng ăn đi! Em bón cho anh ăn!"

Lộ Thiên Trầm dừng lại, cụp mắt nhìn vào mắt An Tinh. Đôi mắt màu cà phê nhạt của thiếu niên trong sáng, không một chút mập mờ, chỉ có tình yêu với thức ăn và niềm vui khi chia sẻ.

"..."

Nhìn người đàn ông ăn xong rồi lại tiếp tục nướng thịt với vẻ mặt nghiêm túc, An Tinh cũng không để ý, tùy hứng kể về những chuyện xảy ra hai ngày qua ở công ty. Nói xong, cậu lại có chút giác ngộ.

Lộ Thiên Trầm luôn đối xử tốt với cậu, với lại chỉ tốt với mình cậu.