Chương 4: Đối xử khác biệt – Tự mình làm

“Tự mình nói, sai ở đâu?” Thầy chủ nhiệm cách tròng kính lườm Bạch Thiên một cái. Trịnh Bân đã kể cho ông ta nghe chuyện đã xảy ra, cậu ta chỉ đùa chuyện nộp bài tập với Bạch Thiên thôi, Bạch Thiên lập tức bạo lực đẩy cậu ta ngã xuống đất, chuyện này quá tệ hại!

“Em không sai, do cậu ta đẩy em trước.” Bạch Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Cậu ta đẩy em trước là em có thể đánh người hả?” Thấy Bạch Thiên tranh luận, sự chán ghét trong mắt thầy chủ nhiệm càng sâu đậm hơn. Ở trong mắt ông ta, Bạch Thiên là một đứa học sinh hư hỏng, rõ ràng đầu óc rất thông minh, tướng tá cũng không thể bắt bẻ, nhưng chẳng biết tại sao không học hành cho tốt, cả ngày chỉ biết gây chuyện, còn thu hút một đám fan não tàn, quả thật làm bại hoại bầu không khí trường học, cho nên ông ta không thích cậu.

Có thành kiến như vậy dẫn đến kết quả, bất kể Bạch Thiên làm cái gì, ông ta đều cho rằng cậu sai. Giờ nhắc tới chuyện đánh nhau, càng không hề nghi ngờ —— chính là Bạch Thiên sai.

Ở trong mắt chủ nhiệm, học sinh có thành tích ưu tú giống lớp phó, có thể vì giáo viên chủ nhiệm cống hiến sức lực mới là trò giỏi. Mặc dù trò giỏi có làm chút chuyện chuyên quyền với ‘trò hư’ Bạch Thiên, song theo ông ta cũng là đang giúp thầy chủ nhiệm dạy dỗ học sinh, do đó ông ta luôn thiên vị Trịnh Bân.

Không đợi Bạch Thiên trả lời, thầy chủ nhiệm tiếp tục răn dạy một mạch, “Hôm nay đánh lớp phó, ngày mai định đánh ai?!”

“…” Thấy thầy giáo không phân rõ trắng đen, Bạch Thiên tự giễu bĩu môi, hoàn toàn im lặng, không biện hộ cho bản thân nữa.

Cậu vốn muốn nói, cậu không đánh người, hơn nữa Trịnh Bân bị đẩy liền ngã, bởi vì cậu ta là một con gà yếu ớt.

Thầy chủ nhiệm thấy Bạch Thiên không hé răng, cho rằng cậu tự biết đuối lý, bèn phạt cậu hôm sau nộp bản kiểm điểm 800 chữ.

Thầy chủ nhiệm phạt Bạch Thiên, tâm trạng của Trịnh Bân tốt lên hẳn, tức khắc cảm giác sự ưu việt tăng lên gấp bội, khi rời khỏi văn phòng còn huênh hoang đắc ý cướp đường ngay trước mặt Bạch Thiên đi ra ngoài.

Bạch Thiên không thể nói lý trừng bóng dáng tiểu nhân đắc chí của Trịnh Bân, hít sâu mấy hơi mới kìm nén được cơn xúc động không kéo cậu ta lại chỉnh một phen.

——

Ngự Cảnh Đình, một trong những biệt thự cao cấp nhất Tây Thị.

Bạch Thiên đi dạo trên con đường ven hồ trong khu biệt thự, balo đen được cậu vắt sau lưng bằng một tay, ánh hoàng hôn làm bóng cậu vốn cao ráo thon gọn lại càng cao ráo thon gọn hơn. Có điều hiện giờ bóng dáng cậu không còn khí phách hăng hái như hồi chiều ở sân bóng, lưng cậu hơi khòm xuống để lộ tâm trạng buồn bực.

Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thiên bị phạt viết kiểm điểm, chút trừng phạt này thực ra không làm cậu đau khổ, mà chính xác khiến cậu thấy khó chịu. Giáo viên chủ nhiệm không tin tưởng cậu, còn hoàn toàn làm lơ thái độ và cảm nhận của cậu.

Tuy rằng… không phải lần đầu tiên cậu bị đối xử như thế.

Đẩy cổng sắt của căn biệt thự ra, Bạch Thiên giẫm trên đá hoa trải cỏ, ngón cái tay phải in lên chỗ khóa vân tay, rất nhanh, cánh cửa gỗ dày cộp bật ra một khe hở nhỏ.

Bạch Thiên đẩy cửa bước vào, ngôi biệt thự lớn vậy hoàn toàn chẳng có một bóng người, căn nhà tối om.

Mở đèn lên, nấu nước nóng xong, pha một tô mì ăn liền, Bạch Thiên ngồi xuống chiếc bàn dài bằng gỗ kiểu Âu, bàn tay sạch sẽ thon dài cầm chiếc đũa, gảy sợi mì trong tô một cách mất tập trung, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm tự giễu.

Tự mình làm, có thể trách ai đây?

______________________

Chân Hi: Tiểu Bạch Thiên chỉ có thể tự mình pha mì ăn, đừng sợ, sau này để chị làm cho em ăn!

Bạch Thiên (vẻ mặt chờ mong): Vậy rốt cuộc chừng nào cô lên sân khấu? Chừng nào làm món ngon cho em?

Chân Hi: Lên sân khấu… Chương sau! Ngay lập tức! Có điều làm món ngón thì… phải xem Bột Bột.

Bạch Thiên: Em chờ!