Chương 36: Khi Hạ Nhi say

Hạ Nhi sực tỉnh, mắt trố lên rồi từ từ quay sang nhìn cậu, ánh mắt cậu dán chặt vào nó, mê hoặc đến lạ...

Trình Nhất Lâm nhếch môi cười lộ ra nét dâʍ đãиɠ gian gian, giọng cậu trầm xuống, quyến rũ:

"Ngắm xong chưa?"

Hạ Nhi xấu hổ cố rút tay ra nhưng không được vì cậu giữ chặt quá, ánh mắt cậu đắm đuối, nụ cười gian ngỏ ý trêu đùa khiến Hạ Nhi càng thêm ngại. Nó cố gắng biện minh nhưng không thể:

"Tôi không ngắm!!! Tôi chỉ...chỉ..."

Trình Nhất Lâm từ từ ngồi dậy, hôm nay thời tiết đã nóng thì chớ còn gặp phải cảnh "bạn gái" ngại ngùng đáng yêu thế này, người như cậu sao mà chịu nổi!!?

Trình Nhất Lâm cầm cổ áo rũ rũ phẩy phẩy rồi than thở, như thể muốn báo hiệu cho nó điều gì đó sắp tới:

"Aa...hôm nay nóng quá nhỉ?"

Hạ Nhi lớ ngớ định bụng đứng dậy đi đâu đó thì cậu lại càng ghì tay lại, cậu nhướn mày, hỏi:

"Đi đâu?"

"Cậu kêu nóng thì...thì tôi đi bật điều hoà..."

Cậu không nói gì, chỉ nhìn nó và tay vẫn đan chặt không buông. Hạ Nhi ngại không dám nhìn cậu, cứ ấp úng. May thay cậu vẫn chưa tắt đèn ngủ nên vẫn có thể thấy được nét mặt ngại ngùng đáng yêu của nó lúc này.

"Cậu..bỏ...bỏ ra đi...tôi đi bật điều hoà..."

"Không bỏ. Chẳng phải cậu thích ngắm tay tôi lắm sao? Ngắm tiếp đi chứ!"

Hạ Nhi chối bay, đánh bộp vào tay cậu:

"Điên à?!!! Ai thích ngắm tay cậu chứ!!!!?"

"Vậy ai nãy giờ ngồi ngắm tay tôi say đắm thế?"

"Đâu...tôi..tại..."

Hạ Nhi hết cãi nổi, nó đành thừa nhận:

"Ừ đấy! Tại tay cậu vừa dài vừa đẹp, tôi ghen tị lắm nên mới ngắm đấy!! Sao nào!!?"

Trình Nhất Lâm đưa mặt lại gần nó rồi hỏi, nét mặt vẫn gian như nãy:

"Thế sao còn cố mà chối? Hay là ngại?"

"Ai..ai thèm ngại cậu!!! Con gái con đứa với nhau có gì mà phải ngại ngùng!!"

Nói dứt câu, cả hai rơi vào trạng thái yên lặng, cả hai nét mặt đều trùng xuống rõ. Trình Nhất Lâm lỏng tay ra để con bé rút tay khỏi nhưng rồi cậu đợi mãi, tay Hạ Nhi vẫn không tí nhúc nhích mà cứng đơ lại. Cậu khẽ gọi vì thấy nó như con mất hồn:

"Này."

Hạ Nhi giật mình ngước lên nhìn vào mắt cậu rồi lại tránh đi, nó nhẹ giọng:

"Sao?..."

"Từ sau cậu đừng như thế nữa..."

"Là sao...."

"Cậu biết mà, tôi yêu cậu và tôi đã làm nhiều thứ ghê tởm với cậu, nếu cậu cứ để lộ sự ngại ngùng đấy ra trước mặt tôi thì tôi sẽ không kiểm soát mình được đâu đấy."

"Tôi không ngại! Tôi chỉ..."

"Đủ rồi, dù gì thì cậu cũng chẳng bao giờ nhận là mình ngại đâu mà."

"Lâm này..."

"Gì nữa?! Sao còn không mau rút tay ra rồi về phòng đi? Nếu là mọi khi thì cậu đã sợ hãi rồi tránh xa tôi ra rồi cơ mà."

Đôi mắt cậu long lanh ươn ướt nước dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, Hạ Nhi hôm nay làm sao thế không biết, sao còn không về phòng đi?!

Hạ Nhi nghe giọng cậu buồn buồn thì thấy xót, nó lúc này đột nhiên lại không muốn rời cậu. Con bé cứ ngồi đấy nhìn tay mình đang đan lỏng vào tay cậu, có gì đó nghẹn nghẹn bên trong...

Dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Nhi khẽ liếc trộm gương mặt Nhất Lâm với mái tóc đen, phần mái hơi loà xoà khẽ chạm mắt, ánh mắt trông buồn đến lạ đang hướng xuống dưới, góc nghiêng của cậu hoàn hảo kì lạ mà mọi ngày Hạ Nhi không nhận ra. Hạ Nhi mê mẩn đắm chìm vào khuôn mặt ấy, con bé lại thẫn thờ nhìn chằm chằm.

Cho đến khi một giọt nước mắt của Nhất Lâm khẽ lăn dài xuống nơi gò má, Hạ Nhi mới sững người. Con bé đan tay mình vào tay cậu, hơi nhướn người lên ghé sát mặt lại gần, giọng điệu có phần lo lắng:

"Lâm này...cậu...cậu khóc sao?"

Trình Nhất Lâm quay sang nhìn thẳng vào mắt nó. Hai ánh nhìn giao nhau, trái tim bé nhỏ của Hứa Hạ Nhi đập loạn xạ đến khó thở. Nó không tránh né ánh mắt ấy mà nhìn chằm chằm, nhìn ánh mắt cậu mà thấy được cậu như đang giấu nỗi buồn gì ở trong lòng.

Hạ Nhi đan chặt tay mình vào tay cậu, mắt nó từ từ nhắm lại khiến Trình Nhất Lâm có phần ngạc nhiên, đây không phải là đang bật đèn xanh cho cậu sao?

Hạ Nhi vẫn không mở mắt, cậu nhìn xuống cổ họng nó vừa nuốt nước bọt cái ực xuống thì liền đỏ mặt, nó nhắm mắt vậy liệu có phải là...

Cậu ghé mặt lại gần, đầu hơi nghiêng, mắt cậu dán vào đôi môi xinh đang khép lại kia, trái tim hai người hoà cùng nhịp đập. Rồi Trình Nhất Lâm khựng lại khi Hạ Nhi mở mắt, con bé mặt đỏ bừng bừng, thấy cậu định ngồi thẳng dậy thì lí nhí:

"Cứ làm những gì cậu muốn đi..."

Trình Nhất Lâm như không tin vào tai mình, đây không phải là điều mà cậu mơ đến trong ngần ấy năm đó sao?? Tại sao...tại sao mà lại có thể?...

Trình Nhất Lâm không suy nghĩ gì nhiều mà nhào tới hôn vào đôi môi xinh mà cậu luôn thèm muốn ấy. Hạ Nhi mắt nhắm nghiền, không hề chống trả mà thả lỏng người ra, hoà vào với cảm xúc của cậu. Nụ hôn ướŧ áŧ và mãnh liệt hơn khi mà bắt đầu thi thoảng nghe thấy nhịp thở gấp gáp của nó, cậu lại càng đê mê, tay nâng mặt nó lên mà ngậm mυ"ŧ cánh môi ngọt ngào ấy. Hạ Nhi thấy có chút gì đó thích thú nhưng lại cố không để tâm đến, chỉ lo mà đồng điệu cảm xúc với cậu. Nó không rụt rè tránh lưỡi cậu nữa mà thả lỏng để lưỡi cậu chạm vào. Vị kí©h thí©ɧ đầu lưỡi khiến Hạ Nhi nóng bừng, Trình Nhất Lâm mở mắt thấy con bé như toát mồ hôi thì mới mò tay đến áo nó mà từ từ vén lên. Cậu đẩy nó nhẹ nhàng nằm xuống rồi vén áo nó lên qua ngực, nhưng chưa đến ngực nó đã cầm tay cậu ngăn lại, ánh mắt bừng tỉnh như sực nhớ ra điều gì đó. Đây là cấm kị, chuyện ghê tởm sắp tới tuyệt đối không thể xảy ra được, phải dừng lại trước khi cảm xúc thăng hoa quá không thể ngừng được.

Nó đặt tay ở ngực Nhất Lâm ngăn lại, khẽ lắc đầu nhìn cậu, ánh mắt nó hiện lên sự sợ hãi:

"Không được...chuyện này không được đâu Lâm..."

Cậu ngồi thẳng dậy, lui khỏi rồi kéo áo nó xuống, tay cậu đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt ấy rồi khẽ nhắc:

"Về phòng ngủ thôi, muộn lắm rồi đấy."

Hạ Nhi ậm ừ rồi chạy vọt ra khỏi phòng, Trình Nhất Lâm ôm mặt khẽ trách bản thân, xém chút nữa thì lại quên lời hứa mà đi làm chuyện ghê tởm ấy với nó rồi:

"Tại sao em lại nói với tôi như vậy để rồi xém tí nữa là tôi lại làm thứ ghê tởm ấy với em...em nên học cách cảnh giác hơn khi ở cạnh tôi đi chứ..."

Hạ Nhi về phòng, mặt mày nóng ran, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Chính nó cũng không hiểu tại sao nãy mình lại để cho cậu tiếp tục làm chuyện mà cậu muốn như vậy nữa, rồi nó không hiểu tại sao lúc hai người hôn nhau, nó lại cảm thấy bị mê mẩn, đắm chìm không muốn ngừng lại. Cảm giác vừa rồi rất đỗi thoải mái, môi của Trình Nhật Lâm cũng thật là mềm...

Hạ Nhi tự an ủi rằng chắc do mình ngấm chút nước mưa nên đầu óc hơi chập chút, các dây thần kinh không được ổn định nên mới vậy. Chứ đời nào mà...

Rồi xong, giờ nó có cảm giác là còn ngại ngùng hơn cả trước nữa, từ mai biết đối mặt với cậu ra sao đây?....

.......

Những ngày sau đó, Hạ Nhi không tránh mặt cậu thì cũng cố kiếm chuyện chạy béng đi để không phải tiếp lời Nhất Lâm. Cậu từ hôm ấy cũng hiểu con bé hẳn ngại và khó xử lắm nên mới vậy, nhưng hai đứa cứ im im mãi vậy thì buồn lắm.

Cậu định bụng rủ nó đi chơi thì con bé đã rủ kẻ nào đó đi trước. Con bé hí hửng nói trong điện thoại rồi nhanh chóng thay đồ chạy vọt ra ngoài, không cả kịp nói lại lời nào với cậu.

Trình Nhất Lâm nghĩ lại thì biết vậy lúc ấy nên cố kiềm chế mà bảo nó về phòng, tại sao lại nghe theo lời nó để rồi tình trạng hai người ra nông nỗi này chứ?...

Hoá ra con bé rủ Thất Thất đi chơi vì lâu ngày chưa hẹn cô đi chơi đâu đó. Vừa thấy xe của Thất Thất dừng trước cổng toà nhà, con bé đã hí hửng chạy tới rồi gõ gõ tay vào cửa kính. Thất Thất đang lơ ngơ thì giật mình, với tay ra mở cửa cho nó.

"Âyyyyy lạ à nha, hẳn tự dưng hôm nay lại rủ mình đi chơi cơ đấy!"

"Chán thì rủ thôi, với lại lâu lắm tao với mày không tụ tập rồi." Nó cười tươi rồi ngồi vào trong xe. Thất Thất đang tính quay xe đi đến tiệm coffee bánh ngọt mà Hạ Nhi thích thì con bé cầm vào tay cô ngăn lại rồi nói:

"Giờ đến nhà mày được không? Rồi tối đến quán bar nào đó được chứ?"

Thất Thất ngạc nhiên tròn mắt lên nhìn, tay đẩy cái kính râm xuống rồi chớp chớp mắt nhìn nó:

"Mày dở à??! Tự dưng đi bar bủng làm cái gì thế?!!!"

Hạ Nhi cau này gắt gỏng với cô, nó vênh váo:

"Tao lớn rồi đó!! Sao mày lại nói với tao bằng cái giọng đấy khi tao nói muốn đi bar chứ!!?"

"Tiểu Nhi này...không phải ý tao là thế...mà là..."

Thất Thất vẫn nhớ ngày đó lỡ đưa nó đến chơi ở bar thôi mà tis nữa thì bị Nhất Lâm đoạn tuyệt, cho nên cạch đến tận giờ không dám rủ luôn.

"Mày lúc nào cũng thế!! Mày với cậu ấy lúc nào cũng xem tao như trẻ con rồi cấm tao đủ điều! Tao là người lớn rồi đấy, tao cũng bằng tuổi hai người chúng mày chứ bộ!!!!"

Thất Thất không biết xử lý sao, nếu không cho nó đi thì con bé nhì nhằng um lên, còn nếu nghe theo nó thì khéo Nhất Lâm bảo bố mình đuổi việc cô thẳng cổ luôn quá.

Cô phẩy tay quạt quạt cho Hạ Nhi bớt giận, cười xuề xoà:

"Cái này thì tao với tên đấy cũng là vì muốn tốt cho mày thôi, ở đó..."

"Mày muốn nói là ở đó không tốt không lành mạnh và không hợp với tao chứ gì!!?"

Thất Thất không nói gì được nữa, tay cầm vô lăng lưỡng lự hồi lâu thì tự dưng nó lên tiếng:

"Cứ cho tao đến đó đi, nếu tao có ngất xỉu hay gì thì đem tao về nhà mày hoặc tới đâu đó, không gọi về nhà là cậu ấy không biết được đâu mà!"

Thất Thất thấy cũng đúng, Hạ Nhi lớn rồi, mẹ nó không cấm thì thôi cậu cấm nó sao được. Cô quyết định lái xe đưa con bé về nhà mình chơi rồi tối đưa nó đến Lavender.

..........

Trình Nhất Lâm thấy Hạ Nhi đi từ sáng đến chiều muộn vẫn chưa về thì sốt ruột, không một tin nhắn báo lại cho cậu biết mấy giờ về, cả Thất Thất cũng không thấy nói gì luôn. Cậu ngả người ra ghế rồi thở dài, cầm điều khiển tivi bật chương trình gì đó xem cho đỡ chán.

........

Hạ Nhi vừa bước vào Lavender liền thấy hơi choáng bởi tiếng nhạc ồn và nhạc nhẽo ồn ào rọi vào tai. Cô dắt nó ra ngồi ở cái bàn nhỏ gần đấy, thấy nó có vẻ sợ sệt thì cô gượng gạo khều tay nó, nhắc:

"Hay là bọn mình về nhé? Hôm nay đông quá."

"Về gì mà về!! Gọi rượu cho tao đi!!!"

"Sao cơ!!!?"

"Gọi rượuuuuuuu!!!"

"Mày...mày hâm à?!.."

Hạ Nhi đập bàn một cái rồi tức giận gắt lên với cô:

"Tao lớn rồi! Tao uống được!!!"

"Nhưng mà...."

"Nhưng nhị cái gì!? Gọi cho taooooooo!!!"

Thất Thất đành nhanh chóng gọi phục vụ lại rồi định chơi trò như lần trước ở Thái Lan, nhưng Hạ Nhi lại nhanh nhảu nói ngay với tên phục vụ, không kịp để Thất Thất ú ớ gì:

"Cho tôi loại nào càng mạnh càng tốt!"

Tên phục vụ tuân lệnh rồi rời khỏi ngay và luôn vì quá đông khách, Thất Thất méo mặt nhìn nó mà nghĩ đến cảnh mình bị Nhất Lâm đuổi việc... 'Hạ Nhi!!! Sao mày lại nỡ làm vậy với tao hảaaa?!!'

Thất Thất như khóc thầm.

"Mày hâm à? Loại mạnh nhất ở đây kinh lắm đó, uống vào là mày ngất ngưởng không biết trời đất gì đâu!!"

"Kệ! Càng tốt!"

"Aishhh cái con này, mày hôm nay rốt cuộc là bị gì mà tự nhiên đòi đến cái chỗ này thế hả??!!"

Hạ Nhi bỗng im lặng, Thất Thất càng vậy lại càng bị tò mò:

"Mày có chuyện gì à? Kể tao nghe xem nào?"

"............"

"Kể tao nghe đi..."

"............"

"Về tên biếи ŧɦái ấy hả?"

Hạ Nhi từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô, vẫn im lặng như tờ...

"Về Trình Nhất Lâm đúng không?"

Nét mặt cô nghiêm túc hẳn. Hạ Nhi khẽ gật đầu, Thất Thất trong lòng bỗng dưng dấy lên biết bao nhiêu nghi ngờ.

"Tên biếи ŧɦái đó lại làm gì mày đúng không? Nói tao nghe đi!"

"........."

"Mày đừng im thế nữa!!? Kể hết cho tao nghe đi, có khi tao còn giúp được gì đó cho mày..."

"Đúng đấy, là về cậu ta đấy." Hạ Nhi ngắt lời cô, Thất Thất càng thêm tò mò, rốt cuộc Nhất Lâm đã làm gì mà nó phải đến mức đi tới chỗ này?

"Được rồi, mau kể cho tao nghe đi..."

Hạ Nhi ánh mắt giấu diếm, giọng nói có phần ngại ngùng như không muốn nói hết ra, mặt từ từ đỏ lên:

"Nếu mà tim mày đập nhanh...thì mày nghĩ sao?"

"Sao cơ??"

"Trước mặt em trai tao...à..í tao là trước mặt Hạ Dực, tim mày đập có nhanh không?"

Thất Thất ngại ngùng cười phẩy tay một cái:

"Ầyyyy đương nhiên là có đôi lúc rồi, tình yêu mà."

Hạ Nhi sửng sốt, nó giương to con mắt lên nhìn cô, môi mấp máy mãi mới nói nên lời:

"Sa-sao...cơ?!..."

"Thì là vì yêu nên tim mới đập nhanh đó, chỉ ở cạnh người mình yêu thì nó mới đập nhiều và mạnh đến vậy, đôi lúc còn cảm tưởng như nó muốn xổng ra khỏi l*иg ngực mình ấy." Thất Thất cười khi nghĩ đến người ấy, ánh mắt cô ánh lên sự hạnh phúc pha lẫn chút nét ngại ngùng khi nói đến chuyện tình cảm của mình.

Cô thấy Hạ Nhi như hoá đá, mắt chữ A mồm chữ O, mặt đỏ phừng phừng thì vẫy tay trước mặt nó, cô gọi:

"Nhi này!! Sao thế??!"

Đúng lúc tên phục vụ mang ly rượu ra, Hạ Nhi nhanh chóng uống ực hết một mạch rồi nhăn nhó vì không thể ngửi và nuốt nổi thứ cồn nồng này. Thất Thất hốt hoảng nhìn ly rượu rồi gắt lên:

"Trời ơiiiii!!!! Sao mày lại uống hết một mạch vậy!!!?"

Ánh mắt nó dấy lên sự lo sợ điều gì đó, mặt đỏ bừng lên, con bé cầm vào tay cô rồi lắp bắp hỏi:

"Không..không phải...đ-đây không..không phải là t-tình yêu..."

"Mày đang nói cái gì vậy??"

"Mày...không phải cứ tim đập nhanh là yêu đúng không?"

"Ừ thì...cái này nó thuộc về y tế rồi bố ai mà biết được....nhưng sao mày lại sợ hãi thế??"

Hạ Nhi cúi gầm mặt xuống, rượu ngấm dần vào người, con bé bắt đầu bộc bạch được mọi chuyện một cách dễ dàng hơn. Mặt nó đỏ bừng, giọng nói chậm chạp hẳn đi, Hạ Nhi say luôn rồi:

"Thất Thất này...dạo gần đây í, tao hay cảm thấy trái tim mình cứ sai sai khi ở cạnh Lâm...hôm trước tao với cậu ấy có...hôn nhau...tao không muốn dừng lại...vậy là sao hả mày?"

Thất Thất shock toàn tập, Hạ Nhi giờ là đang có chút gì đó với Nhất Lâm rồi sao?

Chuyện...chuyện này...Thất Thất cô cũng chưa ngờ đến...

"Lúc đấy mày đã làm gì??!!"

"Cậu ấy định thôi...nhưng tao lại bảo cậu ấy tiếp tục...lúc cậu ấy hôn tao...tim tao đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài ấy...tao còn không có ý muốn chống cự...tao không muốn cậu ấy..dừng lại..."

Thất Thất sững người không nói nên câu, cô nhìn người con gái đang say trước mặt bộc bạch hết tâm tư ra mà như vẫn không thể tin nổi. Cô ôm mặt, rõ là trước đó từng rất muốn hai người đến với nhau, nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ thấy rằng nếu như vậy thì cuộc tình ấy sẽ chỉ tình đau khổ, chỉ hai sẽ chỉ toàn khổ sở mà thôi. Vốn dĩ đây là thứ tình yêu cấm cản, đến với nhau tất nhiên là có người thân bên nào dám nhiệt tình ủng hộ.

"Hạ Nhi...mày thích tên đó thật rồi..."

Hạ Nhi nghe thấy lời Thất Thất thì liền nhìn thẳng mắt cô, hỏi lại lần nữa:

"Cái gì cơ..."

"Hạ Nhi nghe này, mày đã có tình cảm với Nhất Lâm rồi, là tình yêu đấy!!"

Hạ Nhi chết đứng, nó lắc đầu nguầy nguậy:

"Mày nói linh tinh!! Không bao giờ có chuyện đấy cả!!!!"

Thất Thất thương hai con người này lắm, rồi hai người sẽ ra sao nếu để người thân biết được chuyện này chứ?...

...

Trình Nhất Lâm ruột gan càng ngày càng nóng hơn khi mà gọi cả Thất Thất cả Hạ Nhi đều không ai nghe máy, cuối cùng thì cậu cũng quyết định cầm điện thoại lên bật định vị đi tìm con bé trong tiết trời mưa lất phất bay bay.

Đường đến nơi có Hạ Nhi càng ngày càng quen thuộc, nó gợi cậu như nhớ lại điều gì đó. Rồi khi chấm đỏ trong chỗ định vị trùng với chấm xanh là cậu, cậu ngẩng mặt lên nhìn phía bên ngoài. Hạ Nhi, đang ở trong cái nơi mà ngày đó cậu đã lo lắng tột cùng chạy thục mạng đến cõng nó về nhà. Bảo sao cảnh vật quen quá, nó đi vào tâm trí của cậu luôn rồi mà...

Trình Nhất Lâm tức giận vì nghĩ Thất Thất lại nghe theo lời con bé mà đưa nó đến đây, nào ngờ khi vừa mới bước vào cửa, hình ảnh Hạ Nhi đang say khướt được Thất Thất dìu ra ngoài đã xuất hiện ngay trước mắt cậu. Cô đang dìu con bé ra ngoài đưa nó về thì gặp cậu, đáng lẽ là sẽ đưa Hạ Nhi về nhà cô theo ý nó nhưng ban nãy chứng kiến Hạ Nhi khóc lóc về việc này, rồi thấy nét mặt lo lắng đến cáu giận của Trình Nhất Lâm thì cô nghĩ nên giao nó lại cho cậu là đúng nhất. Cô đẩy nhẹ nó ngã vào người cậu, nói nhỏ:

"Cậu muốn trách tôi như nào cũng được, nhưng Hạ Nhi lớn rồi và nó quyền được đi đến nơi mà nó muốn. Mau đưa người của cậu về đi, hôm nay nó có nhiều tâm sự lắm đấy."

Trình Nhất Lâm không trách, cậu thấy Thất Thất nói phải, Hạ Nhi là người lớn rồi, nếu cứ mãi xem nó như trẻ con như vậy là quá ích kỉ và che chở quá mức rồi.

Cậu thấy người nó như nhũn ra thì bế nó vào trong xe, sau đó lái xe đi thật nhanh trước cái nhìn của Thất Thất. Cô thở dài, cô biết thế nào Trình Nhất Lâm cũng tìm được đến đây mà.

..........

Trình Nhất Lâm lần đầu chứng kiến Hạ Nhi say thì khó chịu vô cùng, cậu không bao giờ muốn thứ cồn ấy ngấm vào người con bé, không muốn nó phải đau đầu vì tiếng nhạc trên bar rồi choáng váng cái ánh đèn lập loè ở nơi ấy.

Cậu bế nó trên tay, con bé say khướt như lịm đi nên nặng hơn hẳn. Cậu đứng trong thanh máy, muộn nên chẳng còn ai qua lại mấy. Trong không gian yên lặng, cậu khẽ trách móc:

"Tại sao em lại muốn đến nơi đó chứ? Nó vốn dĩ không hợp với em mà, đồ ngốc."

Thang máy dừng lại, cậu bước ra ngoài rồi đi về phía phòng mình mở cửa. Cậu đem con bé về phòng mình, đặt nó nằm xuống rồi tay định cởi đồ nó ra để thay thì mặt lại ngại đỏ bừng lên không dám nhìn, sợ lại làm bậy lần nữa. Cậu bế nó lên rồi đặt nó nằm dịch lên chỗ gối, lúc cậu chuẩn bị rời tay, Hạ Nhi bất ngờ vòng tay qua ôm lấy cổ cậu, ánh mắt lờ đờ dần hé mở.

Trình Nhất Lâm cầm tay nó gỡ ra, giọng nghiêm túc:

"Bỏ tay ra Nhi, thay đồ đã, toàn mùi rượu thôi."

Hạ Nhi lại với tay rờ đến cổ cậu rồi ôm lấy, ánh mắt nó nhìn cậu đắm đuối khiến cậu phải gồng mình lên kiềm chế. Con bé tay vuốt nhẹ vào má cậu, mơ màng chớp mắt nhìn cậu say đắm.

Hạ Nhi ngồi dậy, từ từ với đầu lên, mặt ghé sát mặt cậu. Tay nó ôm lấy cổ Nhất Lâm, mùi rượu nồng kí©h thí©ɧ cậu. Cậu đang không hiểu nó định làm gì thì môi nó ghé lại gần, con bé tìm đến môi cậu rồi nhẹ nhàng....

Hạ Nhi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ trên môi Nhất Lâm. Cậu sững sờ, shock đến mức như thể hoá đá. Là Hạ Nhi...Hạ Nhi vừa mới chủ động hôn cậu, là nó tự hôn đúng không??? Điều nó vừa làm...là do đang say sao??.....

Trình Nhất Lâm còn chưa kịp tĩnh tâm lại thì con bé đã lên tiếng, giọng nói đậm mùi say rượu:

"Lâm......Lâm...này...tôi.....thích....thích..."