Chương 18: "Trúc mã rơi từ trên trời xuống" (3)

"Thẩm Thanh!"

Thẩm Thanh tiến vào liền nhìn thấy cô bạn gái nhỏ của mình giống như thường ngày tươi cười tràn trề hứng thú chào hỏi, chẳng qua hôm nay có một người đàn ông ngồi bên cạnh.

"Y Y, đây là …?" Thẩm Thanh hỏi, đồng thời đánh giá đối phương, mà đối phương cũng nhìn anh, trong lúc đó ánh mắt của hai người giao nhau, Dư Y Y cũng không nhận ra trong không khí có mùi thuốc súng.

"Đây là bạn thuở nhỏ của em, Lệ Viễn Hàng." Cô giới thiệu, còn nói thêm: "Đây là bạn trai của tớ, Thẩm Thanh."

"Sao chưa từng nghe em nói qua?" Thẩm Thanh nhạt nhẽo chào một tiếng, "Xin chào."

Dư Y Y gãi gãi đầu, "Em quên. . ."

Sắc mặt của Lệ Viễn Hàng tối sầm lại, cảm thấy cô nhóc này vì tình đã quên bạn."Xin chào, tôi là trúc mã của Dư Y Y."

Thẩm Thanh gật gật đầu xem như đáp lại, anh không muốn có bất kỳ phản ứng nào rõ ràng với người đàn ông này, cho dù anh ta là bạn tốt của Dư Y Y thì anh vẫn duy trì vẻ lịch sự cơ bản.

Thẩm Thanh lấy thực đơn gọi mấy món mà Dư Y Y thích ăn rồi đưa cho Lệ Viễn Hàng, "Còn muốn ăn gì thì cậu có thể gọi thêm."

Nhìn anh biết rõ Dư Y Y thích ăn gì mà Lệ Viễn Hàng có phần hơi khó chịu, tùy tiện gọi thêm hai món ăn, ra vẻ như trả thù còn cố ý cùng Dư Y Y trò chuyện xấu hổ thuở nhỏ của bọn họ.

Thẩm Thanh liền ở bên cạnh yên lặng nghe, không tiện nói nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dư Y Y.

Dư Y Y cũng không phải ngốc, cô cảm giác được bạn trai lại mất hứng, bèn lặng lẽ gửi Wechat cho anh.

【 anh đừng nghĩ nhiều, mối quan hệ của bọn em chỉ là hay đùa vui thôi. 】

Thẩm Thanh không trả lời làm Dư Y Y có chút sốt ruột.

【 thật sự, em yêu anh mà! Anh trai không cần ghen tị. 】

【 ghi nợ 】

Sau khi Dư Y Y lại gửi gì đó thì Thẩm Thanh cũng không trả lời.

Khác với Quý Tân, anh có thể cảm nhận được Dư Y Y cực kỳ tin tưởng Lệ Viễn Hàng, cũng không phải sợ Dư Y Y đi với người khác, mà chỉ đơn giản là ăn thôi, dù sao người này cũng đã tham gia vào thời điểm không có mặt anh cũng là mười lăm năm cuộc đời của cô.

Anh hy vọng mỗi phút mỗi giây cô đều thuộc về anh nhưng anh không thể.

Mãi cho đến khi kết thúc bữa tối, Thẩm Thanh cũng không nói nhiều, mà giữ vẻ lạnh nhạt giống như ngày đầu tiên Dư Y Y biết anh.

Dư Y Y đi vào nhà vệ sinh.

"Tôi sẽ không buông tay." Thấy Dư Y Y vừa đi, Lệ Viễn Hàng liền nói với Thẩm Thanh.

"Cô ấy đã là bạn gái của tôi rồi."

"Vậy thì sao, chúng tôi đã biết nhau 15 năm rồi."

"Không có sớm hay muộn, chỉ có đúng lúc thôi." Vẻ mặt của Thẩm Thanh càng lạnh hơn.

"Tôi. . ." Lệ Viễn Hàng đang muốn phản bác.

Dư Y Y trở lại với vẻ mặt nghi ngờ, "Cái gì mà đúng lúc vậy? Hai người đang nói gì thế?”

"Nói em đến đúng lúc, chúng ta về thôi!" Thẩm Thanh kéo tay kéo qua vai Dư Y Y rồi kéo cô đi ra ngoài.

Dư Y Y có hơi kinh ngạc, Thẩm Thanh hiếm khi thân mật với cô ở nơi công cộng, con gái có giác quan thứ sáu cảm thấy được hai người bọn họ là lạ.

"Này, nếu bỏ Tiểu Hằng ở đó một mình có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

"Tiểu Hàng?" Vẻ mặt Thẩm Thanh ảm đạm không rõ, nhưng Dư Y Y không hề để ý.

"Đúng rồi, em chở cậu ta đến mà cậu ta không có xe thì làm sao quay về đây, chưa gì anh đã kéo em ra ngoài rồi.”

"Người trưởng thành có tay có chân, tự mình sẽ kêu xe." Thẩm Thanh lôi kéo cô, cô cũng kéo để anh dừng lại.

Thẩm Thanh nắm chặt tay cô, "Dư Y Y, em nói thật đi."

“Anh ghen à?" Dư Y Y thăm dò hỏi.

Cô rõ ràng đã giải thích rồi, vì sao anh vẫn tức giận, quỷ hẹp hòi.

"Không có, đợi lát nữa đến nhà anh."

Khẩu thị tâm phi, người đàn ông mạnh miệng này!

"Đừng cho là anh không biết em suy nghĩ cái gì, đợi lát nữa em xem anh còn có chỗ nào cứng rắn." ? ? ?

Anh Thẩm cao ngạo của cô đâu rồi?

". . . Xin hoãn thi hành hình phạt, ngày mai vẫn còn đi học." Dư Y Y yếu ớt chu môi lên, hôn một cái lên mặt Thẩm Thanh, để thể hiện sự yếu đuối của mình.

"Thỉnh cầu không hợp lệ, bị từ chối." !!!

Càng ngày càng ... quá phận rồi !