Chương 11: "Có phải với ai em cũng chủ động như vậy không?” (2)

Thẩm Thanh và bạn cùng phòng đi ra bèn nhìn thấy Dư Y Y cùng nam sinh đưa lưng về phía anh không biết đang nói gì mà cười rất vui vẻ vẻ, có phần chói mắt nữa.

"Thẩm Thanh à, đó không phải là bạn gái của cậu sao?"

Nhất thời thì sắc mặt của Thẩm Thanh tối sầm, trong mắt nổi lên giông bão, có thể thấy được tâm trạng của anh rất tệ.

Anh bước nhanh đến, giọng nói hết sức u ám gọi: “Y Y.”

"A, anh đã đến rồi. Chúng ta đi thôi."

Dư Y Y và Quý Tân nhanh chóng nói tạm biệt, rồi cô định cùng Thẩm Thanh rời đi.

"Em không định giới thiệu sao?" Thẩm Thanh có hơi thấp giọng.

Làm chi vậy, bình thường Thẩm Thanh đâu có chủ động muốn biết ai đâu?

"Đây là học trưởng bên khoa pháp luật Quý Tân. Đây là bạn trai của em - Thẩm Thanh."

"A, tôi biết rồi, Thẩm Thanh của khoa công nghệ thông tin. Xin chào, tôi là Quý Tân." Quý Tân chủ động vươn tay ra.

"Thẩm Thanh." Thẩm Thanh không nắm lấy, ngược lại có phần hung ác trợn mắt nhìn anh ta.

Dư Y Y dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Thanh hãy lịch sự nhưng mà dường như Thẩm Thanh không nhận ra tín hiệu. Chuyện này khiến cô cực kỳ xấu hổ, người bạn trai dịu dàng quan tâm của cô đã đi đâu, cái người không biết phép tắc này là ai vậy?

"Thật có lỗi học trưởng, chúng tôi phải đi trước rồi."

"A cũng được, lần sau gặp."

Dư Y Y kéo Thẩm Thanh bỏ đi, để lại Quý Tân không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Anh làm sao vậy? Hung dữ với người khác để làm gì?" Vẻ mặt của Dư Y Y không hiểu, lần đầu tiên cô nhìn thấy ngoài vẻ lạnh nhạt và dịu dàng, còn có nhiệt tình và mãnh liệt lúc ân ái thì còn có cảm xúc tức giận.

"Biết rõ còn cố hỏi." Thẩm Thanh nhìn cô thật sâu, bàn tay nắm lấy cô có chút đau.

"Thẩm Thanh, anh làm đau em. Anh sao vậy?" Dư Y Y quan sát anh một hồi, "Không phải anh ghen chứ?"

Nói xong chính cô cũng có chút không tin.

"Nói chuyện gì mà cười vui vẻ như thế?" Thẩm Thanh không trả lời, hỏi lại cô.

"Không có nói gì cả, lần trước em đυ.ng vào anh ta, em xin số điện thoại để lần sau mời anh ta ăn cơm." Dư Y Y đáp.

"Còn xin số điện thoại?"

"Đúng vậy, đây là lần thứ hai gặp mà, có thể có chuyện gì chứ?" Dư Y Y cũng cáu kỉnh, bị lời lẽ chất vấn của anh chọc cho nổi nóng.

"Dư Y Y, có phải với ai thì em cũng chủ động như thế không?" Ánh mắt của Thẩm Thanh phức tạp nhìn chằm chằm cô, với anh cũng vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã trực tiếp nói muốn add Wechat.

Dư Y Y nghe thế nhất thời bùng nổ, "Anh xem em là loại người gì vậy?" Cô tức giận xoay người muốn bỏ đi, lúc quay lưng lại nước mắt trong nháy mắt liền chảy xuống.

Cô cực kỳ tủi thân, vốn trong khoảng thời gian này cô còn suy nghĩ lung tung, vậy mà người trong lòng còn cho rằng mình là người như vậy.

Thẩm Thanh giữ cô lại, nghe được tiếng cô khóc lóc bèn kéo cô vào trong lòng, đầu gục vào cổ cô, "Xin lỗi em, Y Y. Em đừng khóc, anh không có ý này.”

"Anh thừa nhận anh ghen."

"Anh không thích nhìn em cười vui vẻ với anh ta như vậy."

"Anh cũng hi vọng anh là người duy nhất, hi vọng em chỉ chủ động với mình anh."

"Anh sẽ không nói, anh biết anh không làm tốt, mới khiến cho em gần đây có cảm giác thiếu an toàn. Anh đã nhận ra."

"Xin lỗi em, có chuyện gì anh nên nghĩ cách nói cho em biết mới đúng."

"Y Y, anh yêu em. Đừng khóc nữa, được không?"

"Anh hy vọng em chỉ là của một mình anh.”

"Vừa rồi anh rất tức giận, có ghen tỵ nên nổi nóng, là anh nói sai. Là anh làm em buồn, anh xin lỗi."

"Thật ra, bạn trai của em đối xử với em tốt như trong tưởng tượng thì anh cũng có một mặt đen tối, cố chấp khác. Dù là như vậy, em vẫn muốn ở bên anh chứ?”

Lần đầu tiên, Dư Y Y nghe thấy Thẩm Thanh nói nhiều như vậy.

Dường như hôm nay cô thấy được Thẩm Thanh rất khác so với ngày thường.

Thẩm Thanh ghen vì cô, còn tức giận vì cô.

"Muốn."

Cô nghe được tiếng lòng của mình.

Một đáp án không chút do dự.