Chương 8
edit: socfsk
Cố Trạch Vũ nhìn dáng vẻ cô, trong lòng cũng không thấy dễ chịu. Buổi sáng còn rất tốt, bây giờ sao lại tệ như vậy? Chẳng qua trải qua một lần nói chuyện lúc sáng, Cố Trạch Vũ cũng có thể đoán chuyện này có một nửa liên quan đến gia đình. Nếu là như vậy, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Không để ý Hàn Lăng Sa đang giãy dụa, hắn vặn tay cô ra sau lưng đẩy cô đến cạnh Phương bí thư.
“Cháu…cháu nói đi…Đây là chuyện gì? Chuyện của mẹ cháu sao có thể trách ba cháu?” Phương bí thư thở loạn đã bình phục không ít, nhìn khuôn mặt tinh xảo đầy nước mắt, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Cháu tận mắt nhìn thấy đấy!” Hàn Lăng Sa bình thường luôn ra vẻ dịu dàng khéo léo trước mặt Phương bí thư, hiện tại không để ý đến hình tượng, hét lên.
“Cháu nhìn thấy? Được. Xem như điều cháu nhìn thấy là sự thật. Ba cháu nhiều năm như vậy vẫn yêu thương cháu, đúng không? Ba cháu nhiều năm như vậy đã bao giờ đối xử tệ với cháu chưa? ! Còn nữa? ! Cháu giận ông ấy nhiều như vậy sao? !” Phương bí thư gấp gáp đến độ nói cũng lộn xộn cả lên.
“Ông ấy vì người đàn bà kia mà không đếm xỉa đến cháu sống hay chết rồi, cháu còn phải mang ơn đi đút lót cho người đàn bà kia sao?”
“Cháu…” Phương bí thư giơ tay muốn đánh vào đầu cô cho hả giận, rồi lại không xuống tay được đành lúng túng rũ xuống. Chú ý tới Cố Trạch Vũ, Phương bí thư cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể cười cám ơn hắn: “Cố đoàn trưởng, hôm nay cảm ơn cậu…”
“Không có gì…” Cố Trạch Vũ giao Hàn Lăng Sa cho Phương bí thư, lui sau một bước, khiêm tốn lễ độ nói, “Hôm nay cháu cháu tới thương lượng với Tề Tham mưu về chuyện diễn tập quân sự nửa năm sau, chỉ là trùng hợp.”
“Vậy cậu mau đi đi, Tề Tham mưu trưởng đợi một lát sẽ nóng nảy.”
“Vâng.” Cố Trạch Vũ đáp, cũng không rời đi ngay, quay đầu nhìn Hàn Lăng Sa nói, “Tôi đã sớm nói với em, em căn bản nghe không lọt tai đúng không? Nếu không được thì quay lại huấn luyện! Tập luyện đến khi gục xuống, xem em còn có thời gian rảnh rỗi để nghĩ những chuyện này không!”
Hàn Lăng Sa chỉ lo cúi đầu khóc, căn bản không chú ý tới lời hắn nói cái gì, không ngừng sụt sịt mũi.
“Phương bí thư, cháu đi trước…”
“Được, cậu có chuyện thì cứ đi trước….”
Nhìn Cố Trạch Vũ lái xe vào đại viện, Phương bí thư mới kéo Hàn Lăng Sa về, vừa đi vừa không quên quở trách: “Tiểu công chúa, không phải chú nói cháu, nhưng chuyện hôm nay không thể trách ba cháu được. Ba cháu đã kết hôn với dì Đường mười năm rồi, ba cháu thật sự không cho cô ấy bước vào nhà cháu một bước. Dì Đường cháu ở bên ngoài cũng bị người khác chê cười không ít, cháu cần gì phải tính toán với cô ấy làm gì? Ba cháu bị kẹp giữa hai người cũng không dễ dàng gì…”
“Chú Phương, “ Hàn Lăng Sa cuối cùng cũng mở miệng nói giọng yếu ớt, “Là bọn họ có lỗi vói mẹ cháu…”
“Haz…chuyện như vậy không ai nói rõ được.. Còn phải để ba cháu tự mình tháo gỡ vướng mắc này…” Phương bí thư lắc đầu, nhận thấy tiểu công chúa cứng rắn có chút buông lỏng tay, bất đắc dĩ nói, “Mấy ngày này đừng đi quân huấn, ở lại nhà chú mấy ngày, dì Lý cháu cũng đang nghĩ tới cháu.”
Hàn Lăng Sa gật đầu, đi theo Phương bí thư về nhà, lúc đi qua sân nhà mình, ánh mắt keo kiệt không thèm liếc.
Hàn Lăng Sa ở nhà mấy ngày thực sự cảm thấy rất vô vị. Phương phu nhân sợ cô buồn bực nên thường đề nghị cô ra ngoài tản bộ, dạo phố. Thứ nhất, cô sợ vừa ra khỏi cửa Phương gia sẽ gặp Hàn Hành Viễn ở trong viện. Thứ hai, cô cũng không có tâm trạng vui chơi. Vì thế cô nhất định cự tuyệt, cả ngày vùi người trên giường ngủ.
Trôi qua một tuần, Hàn Lăng Sa thực sự vô cùng nhàm chán, nghĩ cách làm thế nào để về nhà. Không nghĩ ra cách, ngược lại Hàn Hành Viễn còn không chờ được.
“Tiểu công chúa….” Hàn Hành Viễn nhìn Hàn Lăng Sa đang cuộn mình trong chăn giống chú sâu, dịu dàng mở miệng.
Người nào đó không phản ứng.
“Tiểu công chúa, con ở nhờ nhà chú Phương cũng đã mấy ngày, ba thực sự ghen tị với chú ấy lắm. Ba lúc nào cũng nghĩ đến con, đi làm, về nhà đều nghĩ đến. Dì Trương còn thay con trừng phạt ba, mỗi ngày đều làm những món con thích ăn, ba nhìn cũng nghĩ đến con, tim gan đều đau…” Hàn Hành Viễn bắt đầu ngồi dọc theo mép giường.
Người nào đó vẫn không phản ứng.
“Haz… “ Hàn Hành Viễn thở dài, kín đáo mở miệng, “Thời gian trước ba có cùng “Tiểu ca ca” con gặp hồi bé ăn cơm cùng nhau.”
Hàn Lăng Sa rốt cuộc cũng có phản ứng, cơ thể hơi run. Hàn Hành Viễn thấy vậy vừa mừng vui vừa khổ sở. Vui mừng là vì tiểu tổ tông rốt cuộc có chút phản ứng, khổ sở là vì phản ứng đó là vì người đàn ông khác, không phải hắn.
“Khi còn bé ba thấy nó cũng không tệ, bây giờ nhìn lại quả thật cũng như thế… dáng vẻ kia… khí chất…”
Hàn Lăng Sa nghe vậy không nhịn được nữa, trở mình ngồi bật dậy, mắt mở to cầm tay Hàn Hành Viễn làm nũng nói: “Dáng vẻ phong cách như thế nào?”
“Lần đó trong điện thoại không phải nói là không muốn biết sao?” Hàn Hành Viễn thấy thế, trong lòng sớm đâm Cố Trạch Vũ trăm ngàn vết thương. Tên tiểu tử đó không làm gì cả, làm sao có thể dễ dàng bắt cóc trái tim con gái mình như vậy? !
“Không nói thì thôi, con cũng không lạ gì!” Hàn Lăng Sa cảm thấy ngượng ngùng, kéo chăn trùm người tiếp tục nằm xuống.
Hàn Hành Viễn làm sao không biết chút tâm tư con gái: “Trước hết con cứ về nhà với ba, sau đó ba sẽ từ từ nói cho con biết, được không?” Hàn Hành Viễn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Lăng Sa dỗ dành.
Hàn Lăng Sa trong chốc lát khó chịu, thật sự không chịu được tò mò, chờ đợi, chậm rãi leo xuống giường, trợn mắt nhìn Hàn Hành Viễn rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ba đi ra ngoài trước đi.”
“Được..” Hàn Hành Viễn thở ra, lui ra ngoài. Cuối cùng cũng đã dụ dỗ thành công. Xem ra tên tiểu tử thối Cố Trạch Vũ cũng có ảnh hưởng không thể xem thường.
Lúc Hàn Hành Viễn đi ra, Hàn Lăng Sa lâp tức bắn ra khỏi giường nhanh chóng thay quần áo. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô đứng bên cửa sổ bắt đầu do dự. Thời điểm vừa mới bắt đầu, thật sự trong lòng cô đều nghĩ đến “Tiểu ca ca”, nhưng mười sáu năm trôi qua, cô vẫn không có bất kì tin tức gì của hắn. Hôm đó nghe được tin hắn đã tới thành phố G, trong lòng cảm thấy hoang mang giống như tâm sự của cô thiếu nữ. Người theo dõi luôn cảm thấy chờ đợi rất đáng sợ. Đấu tranh chừng mấy ngày, vốn là rất nản lòng nhưng vừa nghe người khác nhắc tới hắn, trái tim khao khát muốn nghe nhiều hơn. Nghe thấy nhiều người khen ngợi hắn, cũng cảm thấy mình kiêu ngạo như chính mình được khen ngợi…
“Tiểu công chúa con vẫn chưa khỏe sao? Tối nay ba còn phải đi họp đấy…” Hàn Hành Viễn chờ cả ngày không thấy người ra, sợ cô đổi ý nên cứ thúc giục không ngừng.
“Ba cứ đi họp đi… Con cảm thấy nơi này của chú Phương rất tốt, dì Lý nấu cơm cũng rất ngon!”
“Tiểu công chúa con xem ba con đợi con lâu như vậy, cái gì gọi là tức giận cũng tiêu mất rồi…” vợ Phương bí thư ở ngoài cửa nhìn thấy Hàn Hành Viễn gấp đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cũng khuyên, “Có phải con rất thích món ăn dì nấu không, về sau dì sẽ nấu thường xuyên cho con ăn?”
“Đúng đúng…” Hàn Hành Viễn vội vàng nói tiếp, “Tối nay sẽ mời dì Lý và chú Phương con cùng đi ăn với chúng ta, có được không?”
Hàn Lăng Sa vừa nghe lão Hàn nhà cô ăn nói khép nép như vậy, trực tiếp kéo cửa ra hét vào mặt hắn: “Ba có thể bày ra chút dáng vẻ của một thủ trưởng hay không?!”
Bởi vì ba làm như vậy chỉ làm con cảm thấy đau lòng và áy náy thôi…
Hàn Hành Viễn nghe được giọng điệu này xem chừng là không có chuyện gì rồi, cười haha, vuốt máu tóc dài của cô, chậm rãi mở miệng: “Ba không cam lòng để cho một mình tiểu công chúa mắng thôi!”
Hàn Lăng Sa hất tay hắn ra, đi đến cạnh Phương phu nhân nói: “Dì Lý à. Tối nay phải đến nhà con ăn cơm. Con ở không trong nhà hai người lâu như vậy cảm thấy rất ngại…”
“Được…” Phương phu nhân nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô, cười không khép nổi miệng.
Buổi tối, cả nhà Phương gia ba người đều tập trung ở Hàn gia.
“Tiểu công chúa năm nay là sinh viên đại học năm hai đúng không? Có người yêu chưa? Nói cho anh, anh sẽ giúp em theo đuổi!” con trai Phương bí thư năm nay đã 28 tuổi, cả ngày chỉ hi hi ha ha, dáng vẻ không nghiêm chỉnh gì.
“Có…” Hàn Lăng Sa sắc mặt không đổi kẹp miếng thịt viên trong bát, bình tĩnh nói.
“Hả? Thật sao? Ai vậy? em làm cho anh tan nát cõi lòng…” Phương Cẩn ôm ngực dáng vẻ đau khổ.
“Con xem con đang có hình dáng gì!” Phương bí thư quát lớn, vừa cười mỉm vừa hỏi Hàn Lăng Sa, “Tiểu công chúa, có thật không? Là con trai nhà nào vậy?”
“Ba cháu cũng biết đấy ạ…”
Hàn Hành Viễn vừa nghe được những lời này, thiếu chút nữa là bẻ gãy chiếc đũa trong tay. Để hắn tự mình nói ra tên tiểu tử kia chẳng khác nào như đâm một nhát dao vào ngực! Đau, thật đau!
“Thật sao? Anh đều biết cha mẹ hắn à?” Phương bí thư thú vị chuyển sang hỏi Hàn Hành Viễn. Mặc dù xét theo công việc, hắn là thư kí của Hàn Hành Viễn, nhưng quan hệ hai gia đình khá thân mật, không có những cấp bậc phân chia kia.
“Thủ trưởng, rốt cuộc người nào có bản lĩnh như vậy, có thể chinh phục được tiểu công chúa?”
“Khụ khụ…” Hàn Hành Viễn lúng túng ho nhẹ, giả vờ lơ đãng nói, “À…ừm….chính là… Không đơn giản…”
“Không đơn giản?” Phương bí thư suy nghĩ đi suy nghĩ lại đó là ai, nhưng vẫn không hiểu làm sao, “Người nào không đơn giản?”
“Còn có thể là người nào? Tổng bộ Bắc Kinh đó!” Hàn Hành Viễn nháy mắt không ngừng ra hiệu cho Phương bí thư.
Phương bí thư tiếp thu ánh mắt bằng sóng điện của thủ trưởng, nhận ra mấy ngày nay thủ trưởng đối với người nào đó thờ ơ, thái độ tức giận lập tức hiểu ra: “À…hiểu, không đơn giản…Quả nhiên không đơn giản!”
Hàn Lăng Sa chắc chắn Hàn Hành Viễn sẽ không nói cho cô biết tin tức gì có ích cả, vốn muốn mượn không khí tối nay buộc hắn nói ra. Kết quả là cô cũng cảm thấy mờ mịt, còn có họ “Không” hay sao?
“Cha, chú Hàn nói ai là không đơn giản ạ?” Phương Cẩn cũng rất tò mò muốn biết người trong lòng của tiểu công chúa. Qua nhiều năm như vậy, chủ đề quan tâm nhất của đại viện chính là điều này đây. Tiểu công chúa Hàn gia nhìn theo phương diện nào cũng là ngàn dặm mới tìm thấy một người, muốn ôm mỹ nhân về chắc chắn là một người rất phi phàm.
“Con quản nhiều như vậy, không đơn giản chính là không đơn giản trong bộ đội đấy! Bảo con vào quân đội, con không nghe, càng muốn đi làm kinh doanh mua bán…” Phương bí thư rất bất mãn với con trai, gia nghiệp không ai tiếp quản, cứ như vậy nhảy vào.
“Con không hỏi, ba vừa nói chuyện như vậy, chính xác là cả đời càu nhàu…”
“Tránh sang một bên!”
Ăn một bữa cơm, cảm xúc của Hàn Lăng Sa cũng không còn dâng cao, nhìn Phương bí thư nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bị Hàn Hành Viễn gọi vào thư phòng nói chuyện. Mặt cô ủ ũ không vui cũng quay về phòng.
“Thanh Tùng, chuyện của Cố Trạch Vũ, cậu có thể phải giữ bí mật cho tôi …”
“Được, “ Phương bí thư sảng khoái đáp. Đối với mệnh lệnh của thủ trưởng, hắn luôn thi hành, “Tôi thấy Cố Trạch Vũ còn trẻ tuổi nhưng cũng không tồi, ý anh là…”
“Haz…nha đầu này thích hắn đã mười sáu năm, hiện tại Cố Trạch Vũ đến thành phố G, tôi cũng không hiểu rõ hắn nghĩ thế nào. Nếu như hắn thực sự thích tiểu công chúa nhà chúng ta, vậy cứ để hắn theo đuổi, cũng kiểm tra một chút. Cậu cũng biết tôi chỉ có một đứa con gái, tôi luôn yêu nó bằng cả trái tim. Nếu nó phải chịu uất ức, tôi còn đau lòng hơn nửa tháng!” Hàn Hành Viễn gương mặt đau thương giống như con gái ngàu mai sẽ phải xuất giá vậy.
“Vậy được, tôi sẽ giấu cả hai. Chỉ là, cả Cố Trạch Vũ và tiểu công chúa cũng đã gặp nhau vài lần. Trong lúc quân huấn, hai người vốn không hợp nhau, còn cãi nhau ầm ĩ, hay là tôi đi xử lý.”
“Cái gì? !” Hàn Hành Viễn nhảy từ trên ghế lên, “Tên tiểu tử đáng chết này! Còn dám đối đầu với tiểu công chúa? ! Hắn đúng là làm phản… Thiệt thòi cho tôi đang còn nghĩ cho hắn một cơ hội! Hiện giờ tiểu công chúa cong nhỏ chưa gả cho hắn. Nếu hắn còn cãi nhau, về sau Cố Trạch Vũ hắn khó vượt qua được rồi!”
“Thủ trưởng, anh cũng đừng nóng vội. Tôi xem thấy thì Cố Trạch Vũ không nhận ra tiểu công chúa, hơn nữa tính khí của tiểu công chúa không phải anh không biết…” Phương bí thư cũng có chừng mực, không nên động đến điều cấm, đối với tiểu công chúa không nên nhận xét nhiều là tốt, “Lần trước không phải tôi đuổi theo tiểu công chúa đâu. Nếu không phải gặp hắn ở cửa ra vào, vẫn là hắn bắt tiểu công chúa trở về, còn nói những lời khó nghe với tiểu công chúa, nhìn hắn vẫn còn quan tâm tiểu công chúa…”
“Cái gì? ! Bắt? ! Hắn không biết khuyên sao? ! Sao lại dùng vũ lực? !”
Phương bí thư vội vàng im miệng, nói một lát lại chọc cho huyết áp thủ trưởng tăng cao.
“Dù sao chuyện này, cậu cứ giấu bọn nó, nhất là Cố Trạch Vũ!” Hàn Hành Viễn dụi dụi mắt.
“Được! Vậy… chuyện quân huấn….”
“Cái này cứ xem ý tứ tiểu công chúa như thế nào. Tôi muốn ngăn cản không cho nó đi, nhưng nếu vậy không chừng nó sẽ cãi nhau với tôi, không chừng còn thấy nghi ngờ.”
“Vậy được, thủ trưởng, tôi về trước. Chuyện này anh cứ yên tâm, trong lòng tôi có tính toán.”
“Được rồi.”
Hàn Hành Viễn liếc một chút xem như đáp lại, nhìn bóng lưng Phương bí thư rời đi, mệt mỏi vuốt mặt rồi mới đứng dậy đến phòng Hàn Lăng Sa.