Chương 41: Đau khổ

Sau khi nói chuyện với Dịp Thiếu thu xắp một lát anh mới biết.Chuyện anh mất tích không đơn thuần như vậy.

Công ty và cổ phần của anh bị người ta thu mua hết phân nửa.Chức Chủ tịch của Tử Quân hiện tại nếu không có Dịp Gia hi sinh một ít cổ phần e rằng đã sớm có người thay thế.Nói về Tử Quân thành ra như hiện tại nhìn đâu cũng là tiền nhìn đâu cũng là công việc.

Không phải cũng vì anh sao.Nghĩ lại ba năm trước một người vừa mang thai vừa chạy đi chạy lại lôi kéo cổ đông ủng hộ chồng mình.Thậm chí bị người coi thường khinh lẻ nói không biết bao nhiêu lời cay độc nhưng cô vẫn kiên trì nài nỉ không từ bỏ.vì cô biết nó là tất cả đối với anh ,cô không thể giữ được anh không giữ được ba cho Tiểu Soái ít ra cô cũng giữ được công ty chờ anh quay về.

Nghĩ tới đây anh không khỏi trách mình bất lực không lo được cho vợ,con.

Anh lảo đảo trở về nhà cổ ~

Thì đã gặp gây Lâm Tuệ đứng đợi ngay cổng.Cũng không biết từ khi nào anh đối với người phụ nữ này lại tràn đầy lòng căm phẫn không muốn nói chuyện đến thế .

Lâm Tuệ:" Anh về rồi!."

Anh không muốn trả lời coi như không nhìn thấy đi vào phòng khách.Cô ta nhanh chóng bám theo.

"Anh có mệt mỏi lắm không.Em làm đồ ăn cho anh ăn nha."

Đáp lại lời nói của cô anh khẽ ngẩng đầu.Ra hiệu cô ngồi xuống.

"Cô còn muốn giấu tôi tới bao giờ."

"Em không có giấu anh chuyện gì cả em..."

"Không sao! Trước ngày tôi mất tích là ai đã gửi tin nhắn và gọi điện liên tục cho tôi.Nói mình bị người ta bắt cóc.Cô còn nói không phải là cô, chuyện như thế này cô còn muốn giấu tôi."

Lâm Tuệ ngỡ ngàng nước mắt nói:" Em thật sự bị người ta bắt cóc là thật.Em không có lừa anh."

Nại Hà:" Vậy kẻ nào khi tôi vừa tỉnh dậy đã yêu cầu bác sĩ tiêm thuốc an thần liều mạnh cho tôi.Liên tục cho tôi dùng thuốc mất trí."

"Là em..."

Nại Hà nghe đến đây không khỏi tức giận . Định bỏ đi.

"Anh còn không hiểu tại sao em làm như vậy sao.Anh chưa từng nghĩ tại sao em phải làm như thế với anh sao.Tại vì em yêu anh Cố Nại Hà à!.Em không thể không có anh em không muốn anh về bên cạnh cô ta.Dựa vào đâu cô ta có được tất cả tình yêu sự yêu thương đến cuồng nhiệt của anh.Khi những thứ đó thuộc về em chứ.Em mới là kẻ đến trước là người anh từng nói dùng cả đời để bảo vệ mà không phải sao...."

"Là cô đã phản bội lời nói đó . Còn có một câu tôi từng nói dùng cả đời để bảo vệ cô nếu cô không thay lòng."

"Phải anh từng nói như thế nhưng em không có thay lòng .Anh trưởng em muốn kết hôn với một người đàn ông không yêu mình sao."

Nại Hà:" Vậy tại sao còn lấy."

"Anh nghĩ không lấy được sao lúc đó nhà anh phá sản.Ba em bị người thao túng nghiện ngập cờ bạc làm ăn thì mắc nợ .Anh thì sao chứ không nói một lời bỏ đi ,có từng nghĩ em đã đau khổ tới mức nào vào lúc đó không?.Em ước gì mình có thể chết đi để giữ mãi mãi mối tình đầu đẹp nhất của mình.Chí ít ra giờ đây anh sẽ không hận em......"

Nói tới đây cô uất nghẹn không nói được nữa chỉ biết khóc...

Nại Hà lúc này vừa đau thương vừa hận .Hận bản thân vô dụng làm khổ cả hai người phụ nữ đều vì anh mà hi sinh tất cả.Anh phải làm sao đây ...

*Góc tâm sự*

Chap này có phải rất buồn không các tình yêu...