Chương 3: XUYÊN QUA GẶP BẠCH LIÊN HOA

Ba thước gạc xanh, vải bố cũ nát, làn gió lạnh lẽo len lỏi qua cơ thể mềm mại mệt mỏi mỏng manh đấy sẹo, những ngón tay nhỏ yếu mảnh khảnh nắm chặt một tấm màn gạc trên giường không chịu buông, khuôn mặt tái nhợt còn động lại tia nước nơi khoé mắt, trên mặt mũi tựa hồ còn tô thêm son phấn màu hồng chỗ đậm chỗ nhạt, dáng vẻ không ra gì khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng chán ghét mà vứt bỏ.

Đột nhiên, người trên giường nhíu nhíu mày, dường như là cực kỳ khó chịu mới bị ép mở mắt. Trong nháy mắt, tia sáng bén nhọn bắn ra từ đôi mắt, cơ hồ là xoay người trong nháy mắt, nàng chống đỡ cơ thể mệt mỏi cùng đau đớn dị thường nhanh chóng từ trên giườngn nhary xuống, thời điểm rơi xuống đất bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà lại thuận thế đổ về phía giường.

Ký ức giống như một dây dẫn nhanh chóng thiêu đốt cả não bộ, thẳng đến phần cuối cùng lại giống như nổ tung trong đầu nàng, Tô Tố chật vật chống lên thân thể đánh giá gian phòng xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, thậm chí là cơ thể cùng trí nhớ xa lạ. Rất lâu sau Tô Tố mới đón nhận sự thật này, nàng xuyên việt! Xuyên đến một quốc gia không tồn tại trong lịch sử. Bây giờ, cho dù cô có giáo dưỡng đến đâu đi nữa cũng không nhịn được chửi tục một tiếng, cmn chuyện gì đây?!!

Nơi đây được gọi là Thương Lan Đại lục, toàn bộ đại lục chia ra làm ba quốc gia, Tề quốc, Triệu quốc, Thương quốc, ba quốc gia này bị chủ nhân của Thương Lan Đại lục trói buộc, cho nên trên phiến đại lục này Quân chủ của Thương Lan Đại lục mới thực sự là kẻ thống trị toàn bộ thiên hạ này, chỉ cần một câu nói của hắn liền có thể thu hồi quyền thống trị của quân chủ của ba quốc gia.

Mà cô hiện tại là đích nữ duy nhất của tướng phủ nước Tề, nhưng mà lấy kí ức của nguyên chủ xem ra cũng không được sủng ái, bằng không cũng sẽ không bị hai cái thứ muội khi dễ thảm đến như vậy, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, Tô Tố sở dĩ không được sủng ái là bởi vì nàng là do mẫu thân của nàng cùng với nam nhân khác sanh ra, cho nên đường đường là Tướng gia Tề quốc lại đội nón xanh, cho nên hiện tại cô chính là cái thân phận ba không thương, muội muội không thân, mẹ kế ngược đãi. Điều này thì cũng thôi đi, khiến cho cô không thể nhịn được chính là hai nữ nhân kia lại dám đánh nàng! Nghĩ đến hai nữ nhân kia, trong lòng Tô Tố đã cảm thấy nén giận, cô có lúc nào phải thảm như vậy đâu chứ? CÒn nữa, nữ nhân này sao lại yếu đuối như vậy chứ? Còn trùng tên với cô? Nhất định chính là vũ nhục cô, bất quá bây giờ cô nếu đã tới đây trở thành Tô Tố, như vậy cô tuyệt đối không cho phép người khác tuỳ tiện nắm trong tay mà nhục nhã.

Thật lâu sau, Tô Tố hít một hơi thật sâu, cô nghĩ, ngày mai Tô Tố liền sẽ leo lên đầu đề trang bìa của các nhà xuất bản với tiêu đề [Tổng giám đốc Tô không chịu nổi áo lực ngã xuống dẫn đến tử vong!!!] Nghĩ tới đây trong đầu phảng phất như có 1 vạn đầu thảo nên mã lao nhanh mà qua…. Nhưng mà, cô hiện tại còn cách nào đâu chứ, nhập gia tuỳ tục thoi, bất quá bằng lòng với hiện tại cùng ngồi chờ chết không phải là tác phong làm việc của cô đi.

Giật giật cơ thể đau đớn, Tô Tố nhíu mày, nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên người, lãnh ý nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, nếu đã có người muốn tự tìm chết cô cũng không cản, dù sao cô trước giờ luôn luôn là người vô cùng thiện lương.

Kéo lấy cơ thể mềm yếu, Tô Tố đem cả viện lật tung cả lên cùng không tìm được một chút xíu vải bông sạch cùng nguồn nước, lại một lần nữa, Tô Tố không nhịn được muốn bạo tẩu. Bây giờ, ngoại trừ ngồi chờ chết ra cô có thể làm gì?

Không biết trải qua bao nhiêu cái ban ngày cùng đêm tối, vết thương trên người Tô Tố xem như tốt lên được bảy tám phần, cũng may, hai cái đứa đần kia không đến quấy rối, bằng không lấy thể chất hiện tại của cô thật sự rất khó đối phó với họ, hơn nữa bây giờ cũng chưa phải là thời điểm tốt nhất, đang bình thường bỗng dưng tính cách thay đổi, dù cho ai cũng sẽ cảm thấy quái dị cùng hoài nghi.

Mấy ngày trước lúc hạ nhân đưa tới thức ăn thừa của người khác cùng với màn thầu đã mốc meo, Tô Tố nhìn thấy suýt chút nữa đem người đưa cơm kia gϊếŧ bỏ, cô đường đường là gia chủ của Tô gia, sao lại rơi xuống loại tình huống thê thảm như thế này!

Trong mấy ngày kế tiếp, vết thương trên người cô cũng kết vẩy, nửa đêm kiểu gì cùng len lén leo tường ra ngoài, tiếp đó một mực chạy vòng quanh hoàng thành đến khi hừng đông mới len lén trở về tướng phủ, sự kiêu ngạo không cho phép cô mềm yếu vô năng, đầu tiên cô cần phải làm là mau chóng khôi phục như trước kia, thế nhưng rốt cuôc là thân thể người khác, ít nhiều gì cũng chênh lệch với cơ thể của chính mình.

Ngay tại ngày buổi tối rèn luyện thân thể, ban ngày lúc ngủ, hai nữ nhân kia cuối cùng cũng tìm đến cửa.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, Tô Tố cực kỳ không tình nguyện mở to mắt, vốn đã quen ngủ giường lớn mềm mại, bây giờ mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không ngon, đừng nói chi đến việc bị người ta đánh thức. Nhìn chằm chằm trần nhà cũa nát một lúc, có đôi khi cô mong rằng ngủ một giấc có thể trở lại hiện đại, thế nhưng mà nhiều lần cô mở to mắt, chẳng thấy giường lớn mềm mại đâu, thay vào đó là cái giường cũ nát này đâu.

Cho nên đây là bi kịch cho hai cái cô gái ngoài kia, Tô Tố tâm tình khó chiu đến cực điểm, từ chuyện không giải thích được mà xuyên qua, ăn không ngon ngủ không ngon, bây giờ bị người đánh thức, cho nên bên trong nội tâm Tô Tố bây giờ chính là một giây trước thời điểm núi lửa bùng nổ, bây giờ đã được kích hoạt, lập tức bùng nổ.

Vì vật khi hai người phụ nữ ngu ngốc mở cửa ra, bên trong không có bất kỳ một ai.

Nhìn hai đống xanh xanh đỏ đỏ phía dưới, Tô Tố vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ không đủ chất dunh dưỡng, chỉ cảm thấy mệt lòng, mẹ nó, đây là cái phẩm vị dạng gì mới có thể dưỡng ra hai cái đoá bạch liên hoa như thế này vậy trời…

Một thân trang phục màu đỏ mận lụa mỏng hồng mai, bộ y phục đẹp như thế lại bị nàng ta mặc thành cảm giác dung tục như vậy, đơn giản chính là không đành lòng nhìn thẳng! Một người khác cũng không khá hơn một chút nào, xiêm y màu xanh lục thanh tú đạm nhã quả thực là khi kết hợp với tram cài tóc vàng óng cùng trang sức đeo tay, vòng đeo tay, tạo ra một chữ TỤC, hai chữ chính là rất tục, ba chữ là vô cùng tục, bốn chữ là tục không chịu được!

“Ngươi không phải nói tiểu tiện nhân đó trong phòng sao? Người đâu mất rồi?” Hồng y thiếu nữa chính là thứ xuất nữ nhi của tiểu thϊếp Lưu thị, tên là Tô Dục, cực kỳ ghét người khác gọi nàng là thứ nữ, cho nên đối với điểm này nàng là hận thấu Tô Tố, khi thấy trong phòng không có người, không nói hai lời, quay người liền cho thị nữ Phấn Y bên cạnh một cái tát, móng tay xẹt qua gương mặt nàng ta, ba làn vết máu thực rõ ràng mà hiện ra.

Phấn Y bị đau, lấy tay che lấy gương mặt mình mà vội vàng quỳ xuống, toàn thân phát run, nước mắt trong suốt trong mắt quay tròn mà chậm chạp không dám rơi xuống, “tiểu….Tiểu thư….Thật sự, nô tỳ….Nô tỳ hôm qua lúc đi ngang đây còn cố ý liếc mắt nhìn, đại tiểu thư nàng thật sự còn ở nơi này….”

Tô Dục tức giận vô cung, giơ tay lên tựa hồ như còn muốn cho Phấn Y thêm một cái tát, chỉ là tay nàng ta vừa mới nâng lên chưa kịp rơi xuống đã bị người ngăn cản, Tô Dục quay đầu đầy bất mãn mà nhìn Tô Hoàn bên cạnh “Tam muội muội đang làm cái gì vậy?”

Tô Hoàn khẽ cười một tiếng, tay đang nắm Tô Dục buông ra nói, “Nhị tỷ tỷ hà tất gì phải gây khó dễ cùng với một nha hoàn đê tiện, rất rõ ràng là Tô Tố không có trong phòng, tỷ tỷ bây giờ làm khó dễ nàng thì Tô Tố cũng không có khả năng lập tức xuất hiện trước mặt tỷ đi, huống chi nếu như Tô Tố quả thực chết đi, cha coi như không thích nàng ta như thế nào đi nữa chắc hẳng cũng phải tra ra manh mối, đừng quên nàng ta còn một cái danh hiệu Đích nữ, đến lúc đó lại tra được đến trên đầu chúng ta, cha mặc dù không đến nỗi muốn chúng ta bị gì nhưng ít nhất cũng phải làm cho ra bộ dáng một chút, như thế tỷ tỷ cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”

Tô Dục nhìn Tô Hoàn một cái thật sâu, rất lâu mới lạnh lùng hừ một tiếng mà quay người rời đi, thị nữ Phấn Y quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ cúi đầu xuồng, thấp giọng khóc nức nỏ, “cảm tạ Tam tiểu thư”, Tô Hoàn khẽ cười một tiếng “đứng dậy đi, Nhị tỷ ty cũng thật mạnh tay, làm cho gương mặt nhỏ nhắn tốt như vậy bị đánh thành cái dạng này.” Nhìn vết thương hằng trên gương mặt của Phấn Y, Tô Hoàn ánh mắt thoáng lấp loé, sau đó quay sang thị nữ áo tím phía từ đầu đến giờ không nói lời nào phía sau lưng mà dặn, “Tử Lạc, ngươi lát nữa đưa nàng về, trong phòng ta còn một bình thuốc thoa trị thương ngoài da, ngươi đưa cho nàng đi.”

Thị nữ áo tím đang cúi đầu ngẩn mặt lên, trên mặt có một vết bớt màu tím to bằng bàn tay, che cả một con mắt bên phải, nàng ta liếc mắt nhìn Tô Hoàn bên cạnh một cái, lại cúi đầu sau đó lên tiếng đáp “Vâng”. Điều khiến Tô Tố bất ngờ chính là, thanh âm của cô gái kia hết sức êm tai, so với thanh âm của Tô Hoàn còn dễ nghe hơn mấy phần. Bây giờ cô có chút lý giải được dụng ý mà Tô Hoàn đen nàng giữ lại bên người.

Chờ sau khi 3 người đó rời đi, Tô Tố từ trên xà nhà nhảy xuống, nhìn theo phương hướng Tô Hoàn rời đi, khoé môi lại câu lên ý cười giá rét, mua chuộc nhân tâm? A…. Ngược lại cũng là một kẻ có đầu óc.

Một thân cẩm bào màu xanh nhạt tinh tế thon dài, tóc dài đen như mực tuỳ ý cột choàng phía sau lưng, trong tay đung đưa một cây quạt xếp tinh xảo, một bộ dáng cà lơ phất phơ, xem ra chính là một công tử nhà giàu chính hiệu, phụ nữ đi qua luôn giả vờ vô tình mà liếc mắt nhìn. Tô Tố buồn bực ngán ngẩm mà đi dạo lung tung trên đường, nhìn như không đếm xỉa tới điều gì nhưng cất chứa dưới đôi mắt đen chính là sự sắc xảo cùng cơ trí. Tửu lâu, tiệm may, tiệm đồ ngọc, thanh lâu,.. không có chỗ nào mà nàng không muốn phát triển cơ hội buôn bán, nhưng mà trên người nàng bây giờ một phân tiền cũng không có thì tính sao? Chưa có chuyện gì mà Tô Tố nàng chưa làm được huống chi chỉ là việc kiếm tiền.

Đúng lúc trong lòng Tô Tố đang âm thầm chậm rãi xây dựng nên bản đồ thương nghiệp, phía sau lưng có người dùng lực đẩy, thực sự bị đẩy lui về phía sau mấy bước, nàng muốn phát hoả, người trước mắt lại nhanh như chớp không thấy tâm hơi đâu, “shit!”. Nàng nhịn không được mà chửi tục một tiếng, theo bản năng muốn đuổi theo, sau lưng liền truyền đến từng trận tiếng rống “đừng chạy, đứng lại, nhanh đuổi theo cho ta, đánh chết hắn cho ta!”

Tô Tố đứng tại chỗ, nhìn một đám người đang dần chạy mất mà nhíu nhíu mày, đang muốn quay người trở về, lại nghe được hai người bên cạnh nói…

“nhìn thấy chưa, lại là người nhạc công kia, thường xuyên bị như vậy, bị người ta đuổi kịp còn bị hành hung một trận, thật là, cũng không chịu nhìn xem người nọ là ai thì đã tuỳ ý trêu chọc.”

“Muốn ta nói a, người này cũng là đồ đần, cái cô gái ở Hoa Nguyệt Lâu kia mà một tên quỷ nghèo như hắn cũng dám tơ tưởng, huống chi còn là Nhan Khanh đầu bài của Hoa Nguyệt lâu nữa, thực sự là tự tìm chết mà.”

“thế nhưng ta nghe nói Nhan Khanh cô nương trước kia cùng người nhạc công đó vốn dĩ chính là một đôi tri kỷ, bởi vì Nhan Khanh cô nương gia đạo sa sút mới phải thúc ép bán vào Hoa Nguyệt lâu đi!”

“Những chuyện này thì ai biết được, ngược lại là Nhan Khanh cô nương kia bây giờ là nữ tử phong trần, ai còn quan tâm nàng cùng ai một đôi nữa!”

“……..”

Tiếng nói càng ngày càng xa, Tô Tố nhìn thấy hai người kia đã đi xa, ăn mặt cũng không giống là con cháu gia đình bình thường, xem bộ dáng là thường xuyên đến Hoa Nguyệt lâu mà bọn họ nói đi, Tô Tố trầm tư mấy phần, quay người hướng về phương hướng mà nhóm người kia vừa đi mà bước.

Tô Tố không biết là, ngay chỗ nàng vừa đứng, trên gác xếp của Vọng Nguyệt Hiên, tất cả mọi động tác cùng với biểu lộ của nàng đều bị người thu hết vào mắt, người kia nhìn thấy phương hướng nàng rời đi cũng có chút xuất thần.

“Quốc sư, ngươi đang nhìn gì vậy? Chuyên chú như thế.” Sau lưng người nọ, một thiếu niên mi thanh mục tú gương mặt tò mò hướng phía ngoài của sổ mà nhìn, nhưng cái gì cũng không thấy không khỏi có chút thất vọng.

Người kia nhàn nhạt quay người, lưu cho thiếu niên một câu nói “Không quay về đi, phụ hoàng người đang chờ.” Thiếu niên nghe xong, khuôn mặt đang tò mò lập tức trở nên cứng ngắc, đáng giận, quốc sư là cố ý, biết rõ ràng người hắn sợ nhất chính là phụ hoàng. Bất đắc dĩ, chạy chậm theo phía sau bóng lưng lạnh lùng phía trước