Chương 4: CÁI GỌI LÀ ĐÍCH NỮ

Chờ đến khi Tô Tố đuổi kịp những người kia, cái người được gọi là nhạc công đang ôm lấy vật gì đó sống chết không chịu buông tay, cam chịu để mặc cho những người kia tuỳ ý quyền đấm cước đá. Nhìn dáng vẻ của một số người, chắc hẳn cũng là con cháu của những nhà quý tộc quan to nào đó, nghĩ cho cùng chính là không sợ quan phủ.

Một hòn đá mang theo gió mạnh mẽ giống như lưỡi đao tên nhọn hướng thẳng đến tên đầu lĩnh mà bay qua, trong dự liệu nghe được một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Đại thiếu gia…” Một đám người không hẹn mà cùng kinh hô một tiếng, lập tức từ bên cạnh người nhạc công đó tản ra, nhao nhao đến đỡ tên nam nhân ngã xuống đất kia.

Tô Tố ưu nhã vuốt vuốt lỗ tai, chậm rãi từ trong góc đi tới, “thật là, thật vất vả mới tìm được một chỗ yên tĩnh lại bị các ngươi quấy rầy!” Một mặt bất mãn làm ra bộ dáng làm như nàng đang thực sự tức giận vì bị quấy rầy.

Một nam tử trẻ tuổi một thân cẩm bào màu vàng thẹn quá hoá giận nhìn Tô Tố, hai tay che lấy chỗ vừa mới bị đánh, khuôn mặt vặn vẹo không ra bộ dáng gì, gầm lên giận dữ “tiểu bạch kiểm ở đâu tới, cũng dám quản chuyện của bổn thiếu gia, ngươi có biết bản thiếu gia là ai không?”

Tô Tô không đếm xỉa tới hắn nhàn nhã mở quạt xếp, một đôi mắt đen khinh thường nhìn nam tử đang ầm ỉ trước mặt, hiền nhiên chính là một hoàn khố tử đệ đi “ngươi là ai? Bản thiếu gia đã lớn như vậy cho tới giờ chưa từng sợ ai? Ngược lại là ngươi, cha ngươi chẳng qua là một chút thượng thư, hay thừa tướng, hay là vương gia nào?” Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ thì tên nam nhân này chính là con tư sinh bên ngoài của thừa tướng, cũng là đệ đệ trên danh nghĩa của nàng, Trong phủ thừa tướng ngoại trừ lão cha tiện lợi của nàng cùng với người hầu thì không có một nam đinh nào, bởi vì nương của hắn là một hạ nhân đê tiện hơn nữa xuất thân thanh lâu, cho nên hắn mặc dù không thể bước vào Phủ Thừa tướng, nhưng mà thừa tướng đại nhân cũng đã âm thầm thừa nhận đứa con này đi, cho nên hắn mới có thể phách lối làm ẩu như vậy.

“Ngươi…. Lên cho ta, dám rảnh rỗi quản chuyện của bản thiếu gia, đánh luôn cả hắn!” Bị đâm trúng nỗi đau trong lòng nào có đạo lý không nổi giận đây.

Tô Tố cười nhạo một tiếng áo bào tung bay ở giữa, ra tay nhanh chóng lưu loát, theo từng tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt vẫn đứng vũng giữa đám người đang ngã xuống xung quanh, “chỉ với công phu mèo cào của các người mà cũng dám cùng tiểu gia kêu gào, đúng là không biết sống chết!”

“Ngươi… Ngươi chờ đó cho bản thiếu gia, hãy đợi đấy, đi!” Nam tử trẻ tuổi vẫn kêu gào như cũ, che lấy vết thương nhe răng trợn mắt căm tức mà nhìn Tô Tố, vung tay lên mang theo một đám gia đinh chật vật mà rời đi.

Tô Tô cũng không thèm nhìn hắn nữa, đảo đôi mắt to, tự ý đi đến bên cạnh nhạc công bị đánh sưng mặc mũi, từ trên cao mà nhìn xuống người đang ngồi dưới đất, “còn chuyện gì nữa?”

Vốn là trường sam màu xám bây giờ trở nên dơ dáy bẩn thỉu không chịu được, lờ mờ còn có thể nhìn thấy dấu giày còn in trên y phục, trên gò má coi như thanh tú, khoé miệng cùng khoé mắt có thêm mấy dấu vết làm tổn thương đến nét thanh tú, một đôi mắt sáng ngời đến nỗi khiến Tô Tô không khỏi chăm chú nhìn thêm.

“Tại hạ Lục Ngôn Thư, đa tạ ân cứu mạng của cô nương, tại hạ không thể báo đáp!” Nam tử chắp tay ôm quyền, hơi khom người một cái, tỏ ý cảm ơn.

Tô Tố ngược lại là không nghĩ tới nam nhân này sẽ nhìn ra được thân phận nữ nhi của nàng, không khỏi đối với hắn có thêm vài phần kính trọng, khoé môi hơi hơi câu lên, “ta đường đường là một đại nam nhân lại bị ngươi nói thành cô nương, đây chính là cách báo ân cứu mạng của ngươi đi?” Tô Tố chơi đùa quạt xếp trong tay, cười trêu tức.

Đối mặt với trêu tức của Tô Tố, Lục Ngôn Thư có chút ngượng ngùng nhưng vẫn là đỏ mặt nói tiếp, “nếu như không chắc chắn, tại hạ cũng không dám khẳng định, cô nương trên lỗ tai có xỏ tai, lại không có hầu kết mà nam tử nên có, còn có thanh âm của nam tử luôn trầm thấp thô kệch, hơn nữa trước đây tại hạ cũng có một bằng hữu thường xuyên ra vẻ nam tử, cho nên đối với nữ phẫn nam trang vẫn là có mấy phần biết rõ.” Nói xong, ánh mắt dần ảm đạm xuống.

Nghe nói xong, Tô Tố cười khẽ “ngược lại cũng là một người tỉ mỉ đi”

“Cô nương quá khen” Lục Ngôn Thư trên mặt hiện ra tầng đỏ ửng nhàn nhạt, bỗng nhiên nhớ đến hắn còn có việc chờ hắn làm, “cô nương, tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ !” nói xong, không đợi Tô Tố phản ứng, quay người liền muốn rời đi.

“Chỉ bằng một mình ngươi mà muốn đi Hoa Nguyệt lâu tìm vị hồng nhan tri kỷ kia? Ta thấy chính là ngươi đừng có uổng phí sức lực!” Tô Tố vừa nói, quả thực là khiến cho Lục Ngôn Thư vừa đi được một đoạn thu lại cước bộ, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Tô Tô ý vị không rõ, rất lâu mới mở miệng nói “ngươi có biện pháp nào?” Đúng vậy a, hắn là một tên nhạc công nghèo kiết hủ lậu, không thân phận không bối cảnh, làm sao có thể cùng với nhà quyền thế tranh đấu, thế nhưng là, Nhan Khanh….

Tô Tố ánh mắt loé lên, môi đỏ khẽ mở “đi theo ta, trong vong ba ngày có thể cứu được Nhan Khanh, thế nhưng có điều kiện, ngươi…..Hãy thay ta làm một ít chuyện. Như thế nào?” Nàng một bộ dáng tình thế bắt buộc khiến Lục Ngôn Thư sững sờ trong chớp mắt, trên người cô gái này tản ra khí thế tự tin khiến cho người ta tín nhiệm, huống hồ hắn hiện tại ngoại trừ tin nàng cũng không có cơ hội lựa chọn đi.

“Được, ta đáp ứng, nhưng mà vi phạm đạo nghĩa hoặc là vượt qua ranh giới cuối cùng ta nhất định không làm.” Do dự nửa ngày, nam tử mấp máy cánh môi khô khốc mới cho TÔ Tố đáp án, Hắn không biết quyết định này là đúng hay sai, thế nhưng trước mắt đây là con đường duy nhất rồi.

Tô Tố đem ngọc bội thuỳ thân cho Lục Ngôn Thư, trên ngọc bội màu trắng ôn nhuận điêu khắc một chữ đích thanh tú, nó rõ được thân phận nàng, “yên tâm, ta đối với cướp bóc đốt gϊếŧ không hứng thú, cũng sẽ không để ngươi làm chuyện gì khác người, việc người cần chính là tin tưởng ta! Ta tên là Tô Tố, trời tối ngày mai đến tướng quân phủ tìm ta!”

Nàng vừa dứt lời, Lục Ngôn Thư kinh ngạc nhìn vào mắt nàng “cô là người phủ tướng quân?” Trong lời nói mang theo tie ảo não cùng phẫn nộ, trong mắt hắn tất cả quan gia đệ tử không một người nào là tốt cả, ỷ vào trong nhà có chút tiền liền có thể tuỳ tiện giẫm đạp bách tính nghèo khổ sinh hoạt ở tầng dưới chót dưới lòng bàn chân, tuỳ ý nhục nhã. Mà hết lần này đến lần khác người mà hắn vừa đáp ứng lại là…. Điều này không khỏi làm cho hắn oán hận.

“Như thê nào? Oán hận? muộn.” Biểu lộ vừa rồi của hắn đều bị nàng thu hết vào mắt, hắn là chày gỗ sao? Đối với chuyện này nàng thực sự tức giận đến sắp điên rồi, có thể dễ dàng nhìn ra được nàng là một nữ tử, chẳng lẽ không nhìn ra được một thân trang phục này của nàng không phú thì quý ư?

Lục Ngôn Thư không đáp, nàng nhìn thấy nam nhân này rất lâu không nói chuyện, đột nhiên khoé môi câu lên, mạn bất kinh tâm nói “nếu ngươi đã không tin vậy thì dễ tính rồi, ta cũng không có nhiều thời gian cùng ngươi dông dài, ta còn có viêc, sẽ không phụng bồi.” Thời điểm ra đi, Tô Tô cũng không có lấy lại ngọc bội trên tay nam nhân cầm về, bởi vì nàng chắc chắn hắn sẽ tìm đến nàng, con người a, một khi bị dồn đến đường cùng, cứ coi như là chuyện không chắc chắn đi nữa cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, có một câu nói rất hay, lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Tô Tố đi sảng khoái, không có một chút ý tứ quay đầu, nhìn thấy thân thể xinh xắn nhỏ nhăn của nàng càng lúc càng xa, Lục Ngôn Thư nắm ngọc bội trong tay thật chặt, đúng vậy, hắn không có lựa chọn.

Từ bên ngoài trở về, còn không đợi Tô Tố đổi qua nữ trang, mới ngủ được một chút, liền bị hạ nhân đến gọi đi tiền viện, trong trí nhớ, Tô Tố cũng chưa từng tới tiền viện, lẳng lặng đi theo sau lưng người làm, nhìn ngoan ngoãn nhu thuận nhưng thật ra nàng đang đánh giá mỗi một chỗ đi qua, đại khái khoản một khắc đồng hồ, nàng ngừng lại trước tiền viện, nguyên lai là nàng nở tận cùng phía bắc của Phủ thừa tướng, là viện tử hẻo lánh xa xôi nhất trong phủ, Tô Tô trong lòng tê rần, nàng biết đây là nỗi đau lòng của nguyên chủ, vị thừa tướng này đúng thật là rốt cuộc không có bao nhiêu chào đón nữ nhi này đi.

Thời điểm Tô Tố một thân vải thô áo gai bước vào tiền sảnh, thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đám người ánh mắt dò xét rơi trên thân Tô Tố, nàng ngẩn đầu tuỳ ý bọn hò dò xét, nàng ngược lại là muốn xem xem những người này nhìn nàng với ánh mắt như thế nào. Ánh mắt khinh thường, chán ghét, giễu cợt rơi vào trên người nàng, Tô Tố cũng không để ý lắm mà cười cười, biểu tình của tất cả mọi người đều nằm trong dự liệu của nàng, nàng sẽ cho tất cả bọn họ biết được hậu quả của khinh thị nàng.

Nàng bất động thanh sắc mà nhìn quanh đại sảnh một vòng, hai người đang ngồi trên vị trí chủ vị kia chắc hẳn là thừa tướng và thừa tướng phu nhân rồi, hai người này ăn mặc một trời một vực, thừa tướng một thân cẩm bào màu xanh vân văn màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị không đổi sắc khiến ppng ta lloj ra chút uy áp, nàng ngẩn đầu không sợ hãi đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thừa tướng, chỗ sâu nơi đáy mắt chợt loé lên tia lãnh ý. Thừa tướng phu nhân thế nhưng là một thân xanh biếc, làn da rõ ràng là được bảo dưỡng cực tốt lại khi thời điểm nhìn đến nàng lại biểu lộ vẻ chán ghét rõ ràng, lông mày nhíu thật chặt, giống như là Tô Tố gϊếŧ cả nhà bà ta vậy.

Tô Tố ánh mắt chuyển động, thấy được hai cái cô gái ngủ si kia không có chuyện gì lại chạy tới tìm nàng khıêυ khí©h, Tô Dục vẫn là một thân váy đỏ thô tục, thời điểm khi nhìn thấy nàng thì trợn trừng đôi mắt thật to, hân không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống, hứ, đều là cùng một cái đức hạnh đi, ta cũng không có gϊếŧ cả nhà cô đi.

Ánh mắt nghiên nhìn qua nữ tử bên cạnh Tô Dục, ánh mắt Tô Tố thâm trầm, hôm nay Tô Hoàn phá lệ thanh nhã tú lệ, không giống như lúc nàng gặp ngày đó dở dở ương ương, chỉ là nàng hiếu kỳ vì cái gì mà phẩm vị quần áo lại lên nhanh như vậy? Tô Tố không khỏi nhíu mày, cẩn thận nhìn một cái,Tô Hoàn này vậy nhưng cũng là một mỹ nữ, nàng ta cứ đứng lặng yên như vậy không nói lời nào thật giống như một gốc u lan, mang những đặc điểm đặc biệt của riêng nàng ta. Chỉ là cũng may nàng đã sớm biết được tâm tư của Tô Hoàn, cũng chỉ là một cống xà hạt mỹ nhân mà thôi.

Ngay lúc Tô Tố bước vào cửa liền thấy một nam tử đối diện với Tô Dục cùng Tô Hoàn, nàng mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lặng lẽ quan sát hắn một chút, xem ra cũng là một người bất phàm, cùng phủ thừa tướng quan hệ không tệ đi. Tô Tố ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, muốn nang cùng hai nữ nhân ngu ngốc kia đứng cùng một chố, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Qua mấy ngày nữa chính là thọ thần của Hoàng Thượng, tất cả các đại thần đều mang theo gia quyến cùng tham gia, đến lúc đó tất cả vương tôn quý tộc đều sẽ đi, mấy ngày nay hãy ngoan ngoãn ở trong viện luyện tập lễ nghi thật tốt, nếu như ai dám ném mặt mũi của tướng phủ ta, đừng trách ta không khách khí/.” Thừa tướng ngồi ở chủ vị lạnh lùng mở miệng, dừng một chút đem ánh mắt dừng trên người Tô Tố, “nhất là ngươi, ngươi thân la đích nữ duy nhất của Thừa tướng phủ, mọi cử chỉ hành vi đều dưới mắt người ta, mấy ngày nay ta sẽ gọi người dạy cho ngươi lễ nghi trong cung, cho nên đừng có mà gây chuyện thị phi cho ta, vì ngươi mà ném đi mặt mũi của tướng phủ. Nghe rõ chưa?” Trước mặt mọi người, Tô Tố bị thừa tướng quở mắng, cũng không biết là nghe được câu nói kia, Tô Tố đột nhiên cảm thấy buồn cười, gây chuyện thị phi? Nàng đang sống sờ sờ cứ như vậy bị người đánh chết là nàng gây chuyện thị phi? Nàng ở phủ thừa tướng này ăn không ngon mặc không ấm ở không thuận cũng là nàng gây chuyện thị phi? Nàng một đích nữ bị hạ nhân đè đầu cưỡi cổ là nàng gây chuyện thị phi? Đây là chuyện tiếu lâm nhất mà nàng được nghe từ lúc chào đời đến giờ.

“vâng” Dù là như thế, Tô Tố vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, nàng ngược lại là muốn nhìn một chút coi cuối cùng người sẽ phải hối hận là ai? Nàng rất chờ mong đi!