Chương 9: Kẻ thù tưởng tượng

Tiếng chuông đến quá bất ngờ, hai người đều giật mình, Tử Hiên cuống quít lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, còn chưa kịp mở miệng bên kia liền truyền đến giọng Tống Tiểu Tiểu rõ to: "Này, Hiên Hiên, mình đang ở bệnh viện, cậu ở đâu đấy, mình không thấy cậu"

"Mình ở văn phòng khoa tim, mình ra tìm cậu". Tống Tiểu Tiểu nghe thế buồn bực một thoáng nghi hoặc: "Cậu không phải nói bị thương cánh tay sao? Chạy thế nào đến khoa tim, cậu không bị thương tổn tim chứ? Đừng làm mình sợ"

"Xin nhờ Đại tiểu thư, bị thương ở tim mình còn có sức lực nói chuyện với cậu sao, chỉ là vết thương nhỏ..." Lời còn chưa nói hết, Tống Tiểu Tiểu như gió bão chạy đến khoa tim. Lúc chạy tới liền lôi thân thể Tử Hiên sờ mó lung tung, bảo đảm chỉ bị thương ở tay mới an tâm.

"Lúc mình thấy tin tức đã gấp chết rồi, cậu nói xem một cô gái đi làm cảnh sát làm cái gì, hại mình vì cậu phải lo lắng, cậu không đau mà mình muốn thay cậu đau đây nè! Cũng còn tốt là thúc thúc a di ở nước ngoài không biết, không phải vậy mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng. Cậu khỏe mạnh còn chạy tới khoa tim làm gì, muốn hù chết mình phải không ? ..." Tiểu Tiểu không ngừng cằn nhằn liên miên, nàng thật sự sợ Tử Hiên xảy ra điều gì bất ngờ.

Nghe Tiểu Tiểu trách móc nửa ngày, Tử Hiên lúng túng đối diện với Vũ Hàm. Một hồi lâu Tiểu Tiểu rốt cục cũng răn dạy xong, lúc này nàng mới chú ý đến mỹ nữ bác sĩ đứng bên cạnh. Tiểu Tiểu tò mò hỏi: "Cậu vẫn chưa trả lời mình đấy, làm sao ở tim khoa ? Cậu biết người thầy thuốc này sao?"

"Há, là như vậy a, mình trước cùng bác sĩ Trần gặp gỡ đôi lần, sau đó vừa vặn ngày hôm nay nàng lên ca trực nhìn thấy vết thương của mình không tốt nên nàng gọi mình đến phòng làm việc của nàng giúp mình băng bó, vì thế nên mình mới ở đây. Cậu cứ rô rô lên, mình không có cơ hội chen vào không phải hay sao ?"

Nói xong Tử Hiên để hai người bọn họ giới thiệu lẫn nhau một chút, hai người lên tiếng chào hỏi, sau đó Tiểu Tiểu bắt đầu tinh tế quan sát Vũ Hàm, khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng lung linh, đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân, ở trong lòng còn âm thầm đem mình so sánh với người ta.

Ngay lập tức Tiểu Tiểu phải công nhận nàng thua kém mỹ nữ trước mặt mấy phần, nàng cảm giác mình đang có nguy cơ bị uy hϊếp, trong tiềm thức nàng cảm giác được đối phương đang uy hϊếp địa vị của nàng, nàng cũng không thể để tiểu Hiên bị người ta câu đi. Thấy thế Tiểu Tiểu vội tiến lên ôm lấy cánh tay bị thương của Tử Hiên cố gắng dẫn tiểu Hiên về nhà.

"Tiểu Tiểu, mình vẫn chưa thể về, mình còn có chút chuyện".

Tiểu Tiểu nghe nói như thế còn tưởng rằng Tử Hiên muốn ở đây bồi vị bác sĩ này, tức giận nói: "Cậu bị thương còn muốn ở đây bồi người ta, hai người đến cùng là quan hệ gì a?"

Tử Hiên ngây cả người phản ứng lại: "Đâu có liên quan gì mà cậu nói thế, xin nhờ, cậu đừng đoán mò, cấp dưới của mình còn trong phòng phẫu thuật, mình chờ hắn thoát hiểm rồi sẽ về nhà, hiện tại người cậu cũng nhìn thấy rồi, mình bình yên vô sự, cậu yên tâm đi! cậu đi về trước đi, được chứ ?"

"Không được, mình cũng không có chuyện gì, mình ở đây cùng cậu". Thuyết phục không được Tiểu Tiểu tùy hứng, Tử Hiên quay đầu lại cùng Vũ Hàm nói tiếng cám ơn, sau đó tạm biệt mang theo Tiểu Tiểu cùng đi đến phòng giải phẫu chờ đợi. Hai người lẳng lặng ngồi ở ngoài hành lang, người nhà Tiểu Lâm cũng đã đến, Tử Hiên an ủi bọn họ nói với bọn họ yên tâm, sẽ không có chuyện gì.

Giải phẫu diễn ra 3 giờ thì kết thúc, đèn giải phẫu tắt bọn họ đều nóng ruột chờ bên ngoài. Tiểu Lâm nằm trên giường bệnh được đẩy ra, cuối cùng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, giải phẫu rất thành công, viên đạn được lấy ra, Tiểu Lâm cũng thoát vòng nguy hiểm đến tính mạng. Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm cùng gia quyến Lâm gia trò chuyện vài tiếng rồi cùng Tiểu Tiểu ra khỏi bệnh viện.

Sau khi Tiểu Tiểu đưa Tử Hiên về nhà, còn cố ý lại nhà cô hàn huyên một hồi, vô tình hay cố ý nhấc đến bác sĩ Trần, truy hỏi các nàng tại sao biết nhau. Tử Hiên lười biếng tựa trên ghế salông: "Đại tiểu thư a, coi như mình phục cậu rồi, chính là có lần nàng bị uy hϊếp kề dao vào cổ, mình cứu nàng nên cứ như vậy biết nhau, được chưa?"

"Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân a ~" Tiểu Tiểu ý tứ sâu xa nói rằng.

"Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, mình là cảnh sát, đây là chức trách của mình được chưa ? Bất luận đối phương có đẹp hay xấu cũng phải cứu! Không cùng cậu đàm luận đề tài tẻ nhạt này nữa, cậu có thể về rồi, mình buồn ngủ, muốn đi tắm rồi ngủ". Tử Hiên bắt đầu hạ lệnh trục khách.

"Vậy mình giúp cậu tắm xong thì về"

"Cái gì? cậu giúp mình tắm?" Tử Hiên giật mình.

"Đúng rồi, tay của cậu bị thương, không phải không tiện hay sao, lại không thể dính nước, vì thế mình giúp cậu" Tiểu Tiểu nói lý lẽ hào hùng.

"Thôi đi, tự mình có thể". Tử Hiên không ngừng chối từ, cô lớn từng này ngoại trừ khi còn bé mẹ tắm cho cô cũng không có ai tắm cùng, trước đây ở trường học cũng đều tắm riêng, cô không tắm nhà tắm công cộng chớ nói chi là người khác giúp mình tắm. Tuy nói đều là nữ, nhưng không khỏi lúng túng, cho dù là bạn bè cũng không ngoại lệ.