Chương 8: Nhói đau không tên

Vũ Hàm lúc này vừa đến bệnh viện nhận giao ban, đi ngang qua chổ mấy vị hộ lý liền nghe họ sôi nổi bàn luận, hơn nữa tần suất âm thanh còn rất lớn đến nỗi người xung quanh hầu như đều nghe rõ mồn một, đặc biệt là hộ lý Từ thuật lại sinh động như thật, nước miếng văng tung tóe.

Vũ Hàm đứng ở đó nghe xong, đại khái nghe được rằng cái gì mà bắt được trùm buôn thuốc phiện Hắc Báo, có cảnh sát bị thương nặng đang cứu chữa. Một người được mệnh danh là mê gái trong bệnh viện chính là Tiểu hộ lý nói chen vào: "Đúng rồi, còn có cái người lần trước cứu bác sĩ Trần của chúng ta khỏi sự uy hϊếp, là nữ cảnh sát anh khí ngút ngàn đó nha, cô ấy hình như cũng bị thương, tay còn chảy máu. Bất quá cho dù bị thương cũng không che giấu được gương mặt thanh tú, dáng người kiên cường..."

Những người khác đều cảm thấy không muốn nói thêm với cái người càn rỡ này nữa, dần dần tản đi, ai về việc nấy, mà Vũ Hàm nghe đến đó vội chạy tới hỏi: "Người cảnh sát kia cô ấy ở nơi nào?"

Bình thường Vũ Hàm không có giao lưu với cái y tá và hộ lý, trong mắt hộ lý nàng vẫn là người lạnh lùng, giờ khắc này sốt sắng như vậy không khỏi hoài nghi, vị Tiểu hộ sĩ thụ sủng nhược kinh lập tức chỉ về hướng phòng giải phẫu hồi đáp: "Bác sĩ Trần, tôi thấy cô ấy hướng về bên kia phòng giải phẫu, hẳn là ở nơi đó, đồng nghiệp của cô ấy dường như bị thương nghiêm trọng."

Vũ Hàm không nói hai lời liền hướng về phòng giải phẫu bên kia chạy đến. Lúc đến gần nhìn thấy người kia tay cầm áo khoác tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại sắc mặt tái nhợt, băng gạc trên tay trái lung tung khỏa ở phía trên, máu nhuộm đỏ băng quấn. Vũ Hàm nhíu mày lại, vào thời khắc ấy cảm thấy trái tim mình tựa hồ như bị cái gì đâm một nhát, vì cái gì mà chỉ vì một Hà cảnh quan chỉ gặp vài lần quen biết khiến lòng đau đến vậy.

Cố gắng ổn định tâm sự không biết gọi tên, nàng chậm rãi hướng người kia đi đến. Tử Hiên cũng không ngủ say, nghe được bên tai có âm thanh giày cao gót đến gần cũng không để ý lắm như trước nhắm mắt lại. Trên đỉnh đầu dường như có người đang gọi mình, Tử Hiên mới mở mắt lim dim nhìn thấy Vũ Hàm mặt không hề cảm xúc đứng trước mặt mình: "Này, thật đúng lúc, bác sĩ Trần hôm nay vẫn trực ban sao ? Nhưng sao không mặc đồng phục a? Hay là đã tan làm ?"

Vũ Hàm nhìn bản thân mình một chút, mới vừa nghe được cô ấy bị thương quỷ thần xui khiến thế nào lại ào đến đây, quần áo cũng không kịp đổi: "Cô chớ quan tâm tôi có mặc áo bác sỹ hay không, còn có tâm sự đùa giỡn. Tôi bây giờ lấy thân phận bác sỹ lệnh cho cô đi theo tôi, trước tiên băng bó vết thương, cô xem cô bây giờ đều thành ra sao rồi"

Tử Hiên cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương nơi tay trái của mình, lúng túng cười cợt: "Tôi không chuyên nghiệp, không biết băng bó, tùy tiện cầm máu là tốt rồi, không có gì đáng ngại, viên đạn chỉ trượt qua, cấp dưới của tôi còn ở bên trong cứu giúp, tôi chờ anh ấy ra, một hồi nói sau đi"

Vũ Hàm mặt lạnh đi tới đối diện với cô: "Giải phẩu trong thời gian ngắn cũng chưa xong đâu, cô định cho khô hết máu luôn phải không ? Mau mau theo tôi". Nghe được giọng nói tựa như ra lệnh, Tử Hiên đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó ngẫm lại nàng ấy nói cũng đúng, cô cũng cảm thấy tay mơ hồ bắt đầu đau, liền ảo não đứng lên đi theo sau Vũ Hàm đến phòng làm việc của nàng.

Tiến vào phòng Vũ Hàm, Tử Hiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn Vũ Hàm đổi áo blouse sau đó lấy ra hòm thuốc ngồi ở ghế đối diện với mình. Đơn giản cột tóc dài ra sau, cẩn thận cắt chút áo nơi vết thương tỉ mỉ bắt đầu giúp cô xử lý vết thương, tiêu độc, băng bó, Tử Hiên lẳng lặng nhìn sườn mặt Vũ Hàm, khoảng cách gần như thế lẫn nhau đều có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.

Bình thường cô gái này cho người ta cảm giác lạnh lẽo, lạnh đến khó có thể đến gần, mà giờ khắc nhờ vào ánh sáng Tử Hiên lại cảm giác được mặt khác của Vũ Hàm -—— rất ôn nhu, xem ra nàng cũng không phải người khó sống cùng, phỏng chừng là người trong nóng ngoài lạnh! Trong khoảnh khắc đó phảng phất thời gian đều dừng lại, Tử Hiên cứ như thế ngơ ngác nhìn nàng, mãi đến tận khi Vũ Hàm băng bó cẩn thận ngẩng đầu thấy Tử Hiên còn chưa hồi phục tinh thần.

"Đẹp mắt không?" Vũ Hàm nhìn dáng dấp của cô không khỏi cười trêu hỏi.

"Ân! Đẹp". Hà cảnh quan máy móc hồi đáp. Khi đó mới phát hiện lúc mình nói ra mặt cũng đỏ rần rần.

Bác sĩ Trần cười cợt một bên thu dọn đồ đạc một bên trấn định nói: "Trở về chú ý đừng để chạm nước, lúc tắm nhớ chú ý có biết chưa?" Tử Hiên liên tiếp gật đầu: "Ân, biết rồi! bác sĩ Trần, tôi phát hiện cô lúc cười thật xinh đẹp, sau này nhớ cười nhiều một chút! Bệnh nhân khi đau ốm vốn tâm tình không tốt lại gặp gương mặt lạnh lẽo của cô khẳng định càng bệnh nghiêm trọng thêm, nói cách khác nếu như mỗi ngày cô mỉm cười thì mọi thứ như ánh mặt trời giữa mùa đông..."

Khi người nào đó đang thao thao bất tuyệt giảng giải luận điểm của mình về nụ cười thì bác sĩ Trần sắc mặt khó coi ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc uống nước xem cuộc vui, sau đó lúc Tử Hiên dừng lại, nàng không nhanh không chậm bốc lên một câu: "Hà cảnh quan, cô không làm cảnh sát mà đi xem tướng thì thật thích hợp nha"

Tử Hiên bị nàng nói đến nghẹn họng, tự bôi xấu, chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng, nhất thời im lặng, bốn phía khôi phục yên tĩnh, liền như thế tôi nhìn cô, cô nhìn tôi. (Xin nhờ, này không phải đang đùa 1, 2, 3 ta là Mộc Đầu Nhân game đây! ) một lát sau, Tử Hiên vừa định nói gì đó đột nhiên chuông điện thoại di động reo cắt ngang bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này.