Chương 47: Áp chế

☆ Chương 47: Áp chế

Vũ Hàm nghe Trình Phong vừa nói như thế, nhẫn nại của nàng đạt đến cực hạn, bàn tay đặt trên bàn xiết chặt căm tức nhìn gã tiểu nhân đê tiện kia: "Trình Phong, anh bây giờ nói lời này là có ý gì, muốn ra áp chế tôi sao ? Hay anh muốn cái gì ?"

Trình Phong đưa tay nắm lấy tay Vũ Hàm nhưng bị nàng né tránh, hắn cười cợt: "Vũ Hàm, em bây giờ còn không biết tôi muốn gì sao, tôi hèn hạ như thế cũng là vì em, những hình này tôi cũng có thể giao cho em, bảo đảm không hề sót một tấm nào. Tôi cũng không cần áp chế em, không lâu sau này chúng ta đều là người một nhà, tôi chỉ muốn nói rõ ý tứ cho em biết, tôi sẽ chờ em nghĩ thông suốt."

Vũ Hàm một giây không phản ứng lại: "Chờ đã, anh nói cái gì người một nhà? Tôi không hiểu?"

"Nguyên lai em còn chưa biết, khả năng là bá phụ bá mẫu còn chưa nói cho em, tôi nghĩ em hay là đi hỏi bọn họ tốt hơn, tôi chờ tin tức tốt của em"

Nghe xong những lời này Vũ Hàm một khắc cũng không đợi chờ, cầm hết tất cả các bức ảnh trên bàn đứng lên đi ra ngoài. Trình Phong ngồi ở đó nhìn bóng lưng nàng rời đi trong lòng âm thầm nghĩ: "Thứ Trình Phong ta muốn không có gì mà không chiếm được, Trần Vũ Hàm, em sớm muộn gì cũng sẽ ngoan ngoãn bên cạnh tôi, haha!"

Vũ Hàm ngồi trong xe yên lặng thật lâu, đầu óc mơ hồ, sự tình ngày hôm nay xảy ra thực sự đối với nàng mà nói quá đột ngột khiến nàng không hiểu nổi. Nàng không nghĩ Trình Phong sẽ theo dõi nàng, còn lấy chuyện này ra áp chế, nếu chỉ bằng những bức hình kia mặc dù nói không thể rõ cái gì, thế nhưng dù sao xã hội này vẫn là một xã hội bảo thủ, nếu như thật sự giao vào tay cục trưởng, vậy sự nhgiệp của Hiên Hiên khẳng định bị ảnh hưởng.

Đối với chuyện này Vũ Hàm lo lắng, vốn định cùng Hiên Hiên thương lượng một chút, thế nhưng Trình Phong sau khi nói mấy câu nói càng làm cho nàng tràn ngập nghi hoặc, tại sao hắn nói bọn họ sẽ trở thành người một nhà, còn cùng cha mẹ mình có quan hệ, nàng nhất thời cảm thấy hoang mang.

Cầm điện thoại di động lên liền gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ, hôm nay mẹ gọi điện thoại cho con ấp úng, cha mẹ có phải là có chuyện gì hay không gạt con ?"

"Con gái, có phải Trình tổng đã nói gì với con hay không ?"

"Trình Phong hôm nay có nói với con vài điều khó hiểu, nói cái gì sau này là người một nhà, hắn nói con về hỏi cha mẹ. Mẹ hãy thành thật nói với con"

Trần mẹ nghe xong con gái chất vấn nghẹn ngào ở đầu bên kia điện thoại nói rằng: "Con gái, ta cùng cha con có lỗi với con"

"Mẹ, đến tột cùng chuyện gì, trước tiên đừng khóc, có chuyện gì nói ra chúng ta đồng thời giải quyết, được chứ ?"

Chỉ nghe Trần mẹ đầu kia đã khóc không thành tiếng, Vũ Hàm sắp điên rồi, ngày hôm nay một loạt chuyện này thực sự ngoài ý muốn, nàng mơ hồ cảm thấy không tốt.

Bỏ qua một bên chuyện những bức ảnh uy hϊếp, mà bây giờ mẹ mình lại khóc như thế khiến cho trái tim của nàng thất thượng bát lạc. Nếu hôm nay không làm rõ việc này, sợ là mình sẽ không ngon giấc, xem ra nàng phải đến chổ cha mẹ một chuyến rồi.

Sau khi cúp máy với Trần mẹ nàng gọi cho Tử Hiên nói rằng phải về nhà cha mẹ, buổi tối không về được. Tử Hiên nói muốn cùng nàng trở về thế nhưng lần này không phải là cơ hội để dẫn Tử Hiên về được nên nói với cô ấy hãy ngoan ngoãn ở nhà chờ, hôm sau nàng sẽ sớm trở lại.

Vũ Hàm vội vàng chạy về nhà, lúc đẩy cửa ra đã thấy cha mẹ mình tọa ở phòng khách chờ nàng, Trần mẹ con mắt đỏ ngầuu, Trần ba thì lại đứng ở bên cạnh chăm chăm hút thuốc.

Nhìn thấy Vũ Hàm, Trần mẹ lập tức lau đi nước mắt đi tới trước mặt nàng cầm lấy tay của nàng: "Vũ Hàm, cha con ông ấy phạm phải sai lầm, không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nếu có biện pháp chúng ta cũng sẽ không làm như thế"

Vũ Hàm an ủi Trần mẹ: "Mẹ, đến cùng xảy ra chuyện gì, mẹ từ từ nói." Trần mẹ mang con gái ngồi vào ghế chậm rãi bắt đầu giảng giải đầu đuôi sự tình: "Cha con có chút tiền bắt đầu lòng ngứa ngáy học người ta chơi cổ phiếu, nghe một tên khách hàng nói cổ phiếu rất có tiềm lực, khởi đầu đầu tư 1 triệu. Sau này xác thực cổ phiếu vẫn ngừng tăng lên, bằng hữu của ông ấy lại giựt giây nói nên đầu tư nhiều vào kiếm lời..."

Trần mẹ nức nở dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Con cũng biết nhà ta tích trữ lại không nhiều, kết quả hắn lão già này thấy lợi mờ mắt, tham ô của công ty hơn 500 triệu, nói là sau này kiếm lời sẽ hoàn trả, không nghĩ rằng sau đó cổ phiếu cuồn cuộn hạ xuống..."

Trần ba ở bên cạnh lên tiếng: "Còn không phải là vì kiếm nhiều để cho hai người cuộc sống tốt hay sao, tương lai còn có của hồi môn cho con gái làm thể diện, cho nó một ánh hào quang khi gả đi"

"Hiện tại mặt mũi gì cũng không còn, tiền cũng mất, nợ công ty một khoản tiền lớn, ông hài lòng chưa ? Lại bị Trình Phong phát hiện chuyện này, hắn cảnh cáo cha con". Nói xong Trần mẹ nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Nghe đến đó Vũ Hàm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ xử lý như thế nào, có thể thương lượng với bọn họ được không, con mấy năm qua cũng tích góp được một số tiền, nếu không có thể đi vay mượn bằng hữu thêm để hoàn trả cho họ ?"

Trần mẹ áy náy nhìn con gái của mình: "Chúng ta cũng đã nói như vậy, phương diện tiền bạc không thành vấn đề, nhưng Trình tổng nói không dễ như vậy, hành động của cha con đã thuộc về tội tham ô công khoản, trừ phi đáp ứng hắn một điều kiện thì hắn không truy cứu chuyện này nữa"

"Điều kiện gì?" Vũ Hàm mơ hồ cảm thấy điều kiện này có quan hệ với mình.

Trần mẹ ấp a ấp úng nửa ngày nhìn con gái của mình nói rằng: "Trình tổng nói chỉ cần con chịu gả cho hắn, hắn không chỉ không truy cứu hơn nữa cha con còn có thể tiếp tục ở công ty làm chức. Nếu không thì cha con chờ ngồi tù, con nói xem phải thế nào đây ?"

Trần ba thở dài: "Thật phải đáp ứng điều kiện này sao, ta bây giờ so với việc bán con gái có khác biệt gì, dùng hạnh phúc con cái để đổi lấy bộ xương già này, đáng giá sao? Vũ Hàm, đừng nghe lời mẹ con, ba ngồi tù coi như an vị, nhiều lắm cũng chỉ ngồi mấy năm! coi như là nghỉ ngơi"

"Ông đúng là ung dung, ông để tôi làm sao bây giờ? Tôi là chủ gia đình, trong nhà kinh tế khởi nguồn cũng là dựa vào ông, sổ tiết kiệm của tôi cũng không còn lại bao nhiêu, những ngày tháng này sống làm sao... còn phải bị người khác ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ nói tôi có chồng tù tội, lớn ngần này tuổi còn phải chịu oan ức..." Trần mẹ oán giận nói.

"Bọn họ muốn nói gì kệ bọn họ, để Vũ Hàm gả cho thằng công tử đó chẳng phải một đời con vì tôi mà phá huỷ? Tôi dù như thế nào cũng không đồng ý, tôi tình nguyện đi ngồi tù, tôi là chủ nhà, tôi quyết định..."

Trần ba Trần mẹ ở một bên tranh cãi không ngớt, Vũ Hàm ngồi nghe bọn họ cãi nhau không ngừng lẩn quẩn bên tai, cảm giác buồn bực mất tập trung: "Được rồi, đừng ầm ĩ"

Vũ Hàm gằn tiếng, Trần ba Trần mẹ giật mình đình chỉ cãi vã, hai người giờ khắc này nhìn con gái không còn khống chế được. Ở trong mắt bọn họ Vũ Hàm từ nhỏ đến lớn đều dịu ngoan, bây giờ nhìn đến nàng như vậy Trần ba càng cảm thấy mình có lỗi, bức tóc không ngừng tự trách.

Vũ Hàm ánh mắt xa xôi, ngơ ngác đứng lên: "Ba mẹ, hai người không cần ầm ĩ, để con nghĩ một hồi, hai người đi ngủ sớm một chút đi"