Chương 46: Âm mưu

☆ Chương 46: Âm mưu

Đêm nay là một đêm ấm áp lãng mạn, Hà cảnh quan lần đầu tiên dâng hiến cuộc đời cho người đối vối cô là quan trọng nhất, giờ khắc này rất là thỏa mãn ôm lấy Vũ Hàm oa trong chăn.

Cô vốn định phản kích, không nghĩ bác sĩ Trần bắt nạt mình đến một điểm khí lực cũng không còn, cả người đau đau, eo cảm giác không thẳng lên được, nằm cũng không muốn động. Nội tâm thầm nghĩ quả nhiên mình chỉ thích hợp làm công, tương lai không thể để Vũ Hàm lật bánh, nhất định mọi thời khắc phải nắm giữ quyền chủ động, bảo vệ địa vị của mình.

"Bảo bối em nói tôi đã là người của em, em lúc nào thì mang tôi đi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đây ?"

Nghe Tử Hiên nói như vậy, Vũ Hàm suy nghĩ, vấn đề này nàng từ đầu đến cuối không có đề cập đến, thế nhưng chuyện đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt, không biết cha mẹ nàng sau khi nghe xong sẽ có gì phản ứng. Nhà nàng là gia đình truyền thống chỉ có duy nhất một đứa con gái là nàng, muốn bọn họ tiếp thu chuyện này không hề đơn giản.

Tử Hiên thấy nàng không nói lời nào tiếp tục hỏi: "Bảo bối, em nói cha mẹ em có thích tôi không ?"

"Hiên Hiên, chuyện này tối nay nói sau đi, em có cơ hội sẽ cùng ba mẹ em nói một chút, chờ em nói với ba mẹ đâu vào đấy thì Hiên đến ra mắt bọn họ cũng không muộn"

"Được rồi, tất cả nghe theo em sắp xếp."

Cuộc sống hai người đơn giản vui vẻ cứ thế nối tiếp, nhưng cũng từ đêm đó bác sĩ Trần phản công thì nàng lại thích thú muốn thử lại lần nữa. Ngược lại vị cảnh sát nhân dân kia thể lực cũng không phải là đùa, sinh nhật lần kia chỉ do bất ngờ, cô bây giờ luôn luôn có thể phục phục thϊếp thϊếp bác sĩ Trần nhà mình, ung dung hầu hạ không cho nàng có cơ hội trở mình.

Tối hôm qua như trước bác sĩ Trần thất bại mà kết thúc, cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp với người nào đó, cảm xúc dưới hạ thân mãnh liệt tỏa ra. Sáng hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa, vẫn còn may là nàng không có ca trực ngày nếu không phải vậy chắc là không chịu nổi. Một cái người khởi xướng trời vừa sáng đã đi cảnh cục, Vũ Hàm đứng dậy thay quần áo xoa xoa cái eo bị người nào đó đêm qua chơi đùa trở về bệnh viện đi làm.

Trên đường nhận được điện thoại của mẹ, Trần mẹ ở trong điện thoại đầu tiên là hỏi nàng tình hình gần đây, nói chuyện phiếm một lúc sau bà ấp úng như là có lời muốn nói, nhưng Vũ Hàm hỏi thì bà nói không có gì, cuối cùng mãi khi nàng đến bệnh viện vẫn không hỏi ra được gì nên đành cúp máy.

Ngẫm lại từ khi đến bệnh viện Nhân Tâm rồi dọn ra ở riêng nàng có đoạn thời gian không về nhà, có chút mong nhớ cha mẹ, nghĩ hôm nào tìm một cơ hội trở về nhà một chuyến, thuận tiện cùng với gia đình bày tỏ chuyện yêu Tử Hiên, sau đó sẽ đem Tử Hiên giới thiệu cho bọn họ.

Nàng cũng biết cha mẹ mình quan niệm khá là truyền thống, có thể sẽ khó tiếp nhận chuyện tình cảm các nàng, thế nhưng nàng cảm thấy vẫn cần phải thẳng thắn với cha mẹ mình, nàng tương tin các nàng là chân tâm yêu nhau có thể đánh động tấm lòng cha mẹ.

Bất tri bất giác liền đến văn phòng, đẩy cửa đi vào chỉ thấy trên mặt bàn đặt một bó hoa hồng. Sau khi nàng tuyên bố mình đã có nửa kia thì rất ít người tặng hoa đến, lẽ nào là người kia kia đưa sao? Hai người giống như phu thê muốn già rồi vẫn còn tình thú ?

Nghĩ tới đây Vũ Hàm sung sướиɠ cầm lấy hoa mở bưu thϊếp ra đọc, chỉ liếc mắt nhìn Vũ Hàm lập tức lặng đi, nửa ngày không lấy lại tinh thần. Bên trong viết "buổi tối ngày mai bảy giờ ở nhà hàng Duyệt Lai chờ em có chuyện quan trọng, nếu như không đến sẽ phải hối hận", kí tên Trình Phong.

Vũ Hàm nghĩ mãi mà không ra, trước đó đã cùng Trình Phong nói rất rõ ràng. Lại nói đã quá lâu như vậy rồi hắn còn chưa hết hy vọng, còn nói cái kiểu nghiêm trọng như là không đến sẽ hối hận. Điều này làm cho trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an. Công việc cả buổi không có trạng thái xử lý, tinh thần có chút hoảng hốt, tựa hồ có loại linh cảm không lành.

Bởi ngày hôm nay không có tâm trạng làm việc, buổi tối 10 giờ nàng nghỉ làm, lúc trở về Tử Hiên còn chưa ngủ, đang ngồi ở thư phòng chăm chú nhìn máy tính nghiên cứu vụ án. Vũ Hàm lẳng lặng nhìn sườn má của cô thật lâu, phảng phất như mới quen hôm nào, Tử Hiên vẫn như trước đây thu hút nàng.

Mang theo khuôn mặt sủng nịnh hạnh phúc, nàng từ phía sau ôm Tử Hiên nghe trên người cô mùi vị mới tắm xong thoảng thoảng dễ chịu, tựa hồ tất cả buồn phiền đều tan thành mây khói. Việc Trình Phong tặng hoa và hẹn nàng ra ngoài nàng không có nói với Tử Hiên sợ người nào đó lại ghen tuông, ngày mai cùng Trình Phong nói rõ là được rồi.

Hôm sau Vũ Hàm giao ca xong liền cởϊ áσ blouse vội vàng hướng về Duyệt Lai đi đến, nàng không thể chờ đợi được nữa muốn biết đến tột cùng là chuyện gì. Trên đường nhắn cho Tử Hiên tin nhắn nói nàng về trễ một chút.

Thời điểm đến nơi Trình Phong đã khí định thần nhàn ngồi ở đó uống trà chờ nàng. Thấy nàng đến lập tức quý phái kéo ghế cho nàng: "Vũ Hàm, đã lâu không gặp, em vẫn là đẹp như vậy, không hổ là người mà tôi yêu thích"

"Anh tìm tôi có chuyện gì, không ngại nói thẳng, tôi không có thời gian vòng vo như anh"

"Bác sĩ Trần vẫn lãnh đạm như vậy, em bận bịu như thế sao, ngay cả thời gian uống chén trà cũng không có? Hay là bận hẹn bạn trai ?"

"Đúng, nếu anh đã biết tôi có bạn trai vậy còn hẹn tôi đến cái gì? Tôi không muốn để cho bạn trai tôi hiểu lầm gì đó"

Trình Phong không nhanh không chậm nở nụ cười gằn: "Haha, bạn trai? Hay nói chính xác là bạn gái đi cho đúng! bác sĩ Trần em nói có đúng không ?"

Vũ Hàm kinh ngạc nhìn hắn, hắn tiếp tục nói: "Không nghĩ bác sĩ Trần lại có sở thích đặc biệt như vậy, chẳng trách nhiều nam nhân ưu tú em cũng nhìn không thuận mắt. Bất quá bạn gái của em cũng đúng là một nhân tài, muốn vóc người có vóc người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, nhưng đáng tiếc a ~ "

Vũ Hàm rõ ràng có chút tức giận: "Anh đến tột cùng muốn nói cái gì?"

Trình Phong không hề nói gì, từ trong túi lấy ra một bức ảnh: "Tôi cũng không nói nhiều, chính em xem đi!"

Vũ Hàm cầm bức ảnh từng cái từng cái mở ra xem, rõ ràng đều là hình ảnh nàng và Tử Hiên thân mật ở Hải Nam thâm tình ôm nhau, Tử Hiên hôn trộm nàng, còn có ảnh ở trên đường ám muội nô đùa.

"Anh tại sao có những bức hình này, anh theo dõi tôi ?" Vũ Hàm chất vấn.

"Không cần nói theo dõi khó nghe như vậy, tôi chỉ quan tâm em, tôi muốn biết đến tột cùng tôi bại bởi người nào. Vừa bắt đầu còn tưởng rằng vào ngày lễ tình nhân hôm đó người dưới nhà đón em chính là Lý Bân ở cảnh cục, tôi có thói xấu là có lòng tò mò quá lớn, không ngờ lại để tôi biết được bí mật động trời của em. Chà chà, nói thật, hai người các em cùng nhau rất xứng đôi"

"Anh đưa ảnh này cho tôi xem là có ý gì? Anh muốn như thế nào?"

"Bình tĩnh bình tĩnh, đừng tức giận. Tôi cũng không muốn thế nào, nhưng nếu như hình ảnh này rơi vào tay cục trưởng vậy thì không biết có hậu quả gì không đây ? Bạn gái của em làm sếp, hẳn là vị trí đó không dễ ngồi lên phải không ?"