Nghe người yêu ngôn từ đường mật, Vũ Hàm trên mặt tràn trề hạnh phúc cùng vui sướиɠ, nhẹ nhàng y ôi trong ngực của Tử Hiên, tay phải đeo nhẫn xoa trái tim của cô nghe tiếng tim cô đập từng nhịp: "Hiên Hiên, em yêu Hiên"
"Em vừa nói gì ?" Trong ấn tượng của cô, Vũ Hàm khá là nội liễm, chưa từng nói với mình ba chữ kia, cô còn cho rằng mình nhất thời nghe lầm.
"Không nghe thấy thì dẹp đi"
"Em lặp lại lần nữa đi mà, tôi lắng nghe" Tử Hiên cúi đầu đưa lỗ tai ghé vào bên môi nàng.
Vũ Hàm nhìn cái lỗ tai nhỏ nhắn kia cắn nhẹ, sau đó nói: "Hà cảnh quan đại ngốc"
Vừa nghe câu này Hà cảnh sát liền không vui, lời yêu thương không nói thì thôi, còn nói mình ngốc, để coi mình làm sao thu phục bác sĩ Trần đây. Kết quả hai người ngươi truy ta cản ở trong phòng khách chơi trò mèo đuổi chuột.
Chạy mệt, hai người thở hổn hển. Trong phòng như trước phát ra lời bài hát du dương: "Không muốn buông tay em, giờ khắc này có thể hay dừng lại được hay không, trái tim vẫn còn si mê, đêm nay không cách nào dừng lại. Tôi cảm giác được cảm xúc của em, tình cảm đối với em có ngôi sao làm chứng, yêu như phong vân cuồn cuộn. . ."
Dần dần bị âm nhạc cảm hoá hai người bất tri bất giác đứng lên hòa cùng nhịp điệu uyển chuyển nhảy múa, tuy không ra điệu nhảy gì thế nhưng thời khắc này xem ra hài hòa, ánh nến yếu ớt ánh chiếu lên bóng lưng hai người kề sát in lên vách tường, yêu, có thể đơn giản như vậy, cảm thụ lẫn nhau yêu, ôm ấp lẫn nhau!
Giờ khắc này Vũ Hàm đầu gối lên vai Tử Hiên, hai tay ôm cổ của cô: "Còn nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt ra sao không, thật giống như mới xãy ra ngày hôm qua, hết thảy còn rõ ràng trước mắt, người đứng đó, vị trí đó"
Tử Hiên hiểu ý nở nụ cười: "Đương nhiên là tôi nhớ, đối với tôi đó là ấn tượng sâu sắc nhất, tôi nghĩ khi tôi đầu tiên gặp em đã bị em hấp dẫn, có thể vào lúc đó trái tim của tôi không còn thuộc về tôi nữa, là bị bác sĩ Trần lấy mất rồi"
Tử Hiên không ngừng ở bên tai Vũ Hàm thủ thỉ lời yêu thương với nàng, hận không thể để cho nàng hòa vào cơ thể mình làm một. Một khắc đều không rời đi đối phương, dần dần hai người rơi vào trạng thái mê ly trong mắt nhau, đôi môi một cách tự nhiên hấp thụ lẫn nhau nhau, trong phòng yên tĩnh truyền ra âm thanh rạo rực ám muội.
Nhịn rất lâu khiến Hà cảnh quan không thể chờ đợi được nữa vén váy Vũ Hàm lên, sau đó tiện tay cởi ném ra ngoài. Chỉ thấy hôm nay Vũ Hàm bên trong mặc một bộ nội y sợi hoa trong suốt màu đỏ.
Tử Hiên dùng thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng ám muội nói rằng: "Bảo bối, em mặc như không mặc, lúc nào thì mua bộ nội y tình thú này vậy, em đây là dụ dỗ tôi sao? Có phải là đặc biệt vì sinh nhật của tôi mà chuẩn bị ? Tôi thật thích! Sau này cứ mặc thế này đi"
Vũ Hàm mặt thiêu đỏ chót nói không ra lời. Tử Hiên nhìn nàng này thẹn thùng đúng như suy tính, nói xong cũng bắt đầu không ngừng hôn quanh lỗ tai của nàng: "Bảo bối, tôi không chờ được nữa, không thể phụ tâm tư của em! Đêm xuân ngắn ngủi"
Vũ Hàm rêи ɾỉ thanh dần dần truyền ra, thế nhưng trong thời khắc ý loạn tình mê lý trí nắm lấy cái tay sờ loạn của Tử Hiên: "Trở về phòng, không quen ở đây"
Tử Hiên biết nàng bảo thủ nên bế nàng hướng vào phòng hai người, trước tiên đem Vũ Hàm đặt lên giường, sau đó tự mình cũng cởϊ áσ sơmi cùng quần jean. Vội vã không nhịn nổi nằm phủ lên người Vũ Hàm tràn ngập mê hoặc, tay chuyển tới sau lưng nàng thông thạo mở nút nội y, sau đó sẽ đem áσ ɭóŧ của mình cởi ra ném xuống giường.
Da thịt dán vào nhau, uất năng nhiệt độ kịch liệt tăng lên. Môi tìm tới hai viên hồng hồng vội vã an ủi chúng, xoan nắn chúng, tay cũng dưới thân Vũ Hàm không an phận trêu chọc. Đang lúc chuẩn bị đẩy qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ mỏng manh ra, Vũ Hàm đột nhiên vươn mình áp Tử Hiên ở dưới.
Tử Hiên nhìn Vũ Hàm từ trên mình của cô nhìn xuống, ám muội nhíu mày nói: "Bảo bối, hôm nay thay đổi tư thế sao?"
Nói xong ngón tay tiếp tục không an phận hướng về địa phương ngóng trông mò tới, không ngờ lại bị Vũ Hàm nắm lấy.
"Bà xã, đây là sao nha? Đang lúc gay cấn mà"
"Hôm nay là sinh nhật Hiên, để cho em hầu hạ đi". Nói xong mặt Vũ Hàm hồng hồng, hồng cả hai lỗ tai.
Tử Hiên nằm dưới nở nụ cười: "Bảo bối, em có được hay không ? Loại việc tay chân vẫn là tôi làm đi". Vũ Hàm nhẹ nhàng vỗ đùi của cô: "Đừng quên em là bác sĩ, thân thể nữ nhân cấu tạo thế nào so với Hiên em hiểu biết hơn. Ai nói chưa thấy heo chạy thì không được ăn thịt heo"
Nói xong nhanh chóng cúi đầu ngậm môi hồng của Tử Hiên không ngừng khẽ liếʍ hàm, lần này Hà cảnh quan thật sự không cười nổi, bị Vũ Hàm đột kích như thế cô cảm giác dưới thân có chất lỏng chảy ra, trong miệng cũng bắt đầu rầm rì phát ra tiếng vang, hết thảy không thể khống chế được, Tử Hiên mới một chút đã không hề có sức chống đỡ.
Vũ Hàm cân nhắc nhìn Tử Hiên, tay chậm rãi đi xuống vỗ về hạ thân của cô, chạm đến ái dịch trắng mịn còn đưa lên cho Tử Hiên xem: "Hà cảnh quan nguyên lai nhạy cảm như vậy, chỉ mới chạm vào cỏ dại thôi mà đã lan tràn đầy nước, hôm nay Hiên cố gắng nằm hưởng thụ đi"
Tử Hiên nhìn động tác gợϊ ȶìиᏂ như thế thật muốn chôn đầu trong chăn, không nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay, thực sự là mắc cỡ muốn chết! Vũ Hàm cười đứng dậy cởi vật che đậy cuối cùng trên thân Tử Hiên và mình xuống.
Lúc này hai người bỏ hết mọi thứ trần trụi đối diện với nhau, Vũ Hàm hôn từ cái trán chậm rãi đi xuống, đầu gối chạm vào nơi thần bí của Tử Hiên, thỉnh thoảng cọ mạnh vào, trên dưới đều bị công kích Tử Hiên cảm giác sắp loạn tình. Thấy Vũ Hàm vẫn còn mê mang hôn mình, nội tâm của cô rạo rực từng hồi, trên dưới đều bị kí©h thí©ɧ ngâm nga từng tiếng, âm thanh vang vọng giữa gian phòng yên tĩnh.
Tử Hiên quàng tay ôm xiết sau lưng Vũ Hàm thở dồn dập ở bên tai nàng gấp gáp nói rằng: "Bảo bối, em đừng dằn vặt tôi, nhanh một chút, tôi không chịu được"
"Em biết" Đúng lúc đó Vũ Hàm đưa ngón giữa thấm đượm ái dịch thuận lợi tiến vào chỗ ấm áp kia, sau đó chậm rãi đẩy mạnh mãi đến chạm đến vậy ngăn cách thì dừng lại, thời khắc này Hiên Hiên chính là người của nàng.
Vũ Hàm kích động hôn từng chút từng chút lên môi Tử Hiên: "Tử Hiên, sinh nhật vui vẻ, em yêu Hiên". Cùng lúc đó ngón tay không do dự thẳng tới nơi sâu xa.
Tử Hiên nhíu mày lại, thấy cô đau đớn như thế vẻ Vũ Hàm ngón tay chờ ở bên trong không nhúc nhích không ngừng hôn môi Tử Hiên, dần dần sung sướиɠ thay thế sự đau đớn, nằm phía dưới người nào đó bắt đầu chủ động lay lắc vòng eo nhắc nhở bác sĩ Trần, Vũ Hàm lúc này mới dám động đậy ngón tay bắt đầu phối hợp chuyển động với nhau.
Ra vào liên tục, thở dốc, ngón tay tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, Tử Hiên thân thể bắt đầu không ngừng hướng lên trên, mà ở dưới ngón tay Vũ Hàm bị mật huyệt hút càng ngày càng chặt, ấm dịch nương theo một dòng tơ máu nhỏ xuống gra giường sạch sẽ, rốt cục khi tốc độ không thể dừng lại được nữa hai người ôm nhau nghênh đón cao triều.
"Hiên Hiên hôm nay cũng thuộc về em, trên người Hiên đều lưu lại ký hiệu của em, chỉ dành riêng cho em"
Tử Hiên hồi khí tức khẽ hôn má Vũ Hàm: "Tôi vẫn luôn là của riêng em, nhưng mà bảo bối ơi lần sau vẫn nên để tôi làm công đi, tôi thấy được em hầu hạ khiến tôi mệt chết, eo già đều sắp đứt đoạn"
Vũ Hàm bám vào lỗ tai của cô: "Ý Hà cảnh quan là em thực hành không tốt hử ? Vậy vừa nãy ai kêu lớn tiếng như vậy a? Tưởng như mổ lợn, nếu như vậy em sau này phải cố gắng rèn luyện một chút mới được, nếu không chúng ta thử một lần nữa? Em bảo đảm Hiên sẽ thoả mãn hơn"
Tử Hiên vừa nghe xong đỏ mặt lập tức nói rằng: "Tiểu nhân không dám không dám, em tha cho cái mạng già của tôi đi. Ý của tôi là dù gì đây cũng là việc chân tay, tôi sợ em mệt. Tôi làm cảnh sát nhân dân lẽ ra nên phục vụ quần chúng, loại này việc nặng nhọc này vẫn là giao cho tôi đi, bà xã em nằm hưởng thụ là được"