Sáng sớm ánh mặt trời sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng ngủ, Tử Hiên như trước duy trì tư thế nằm sấp lười biếng trở mình. Cô hé mắt cảm giác có chút chói mắt, khó khăn gian nan ngồi dậy nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, thì ra đã quá giờ làm việc, xem ra tối hôm qua uống rượu có chút quá.
Cô nhíu nhíu mày, ấn ấn huyệt thái dương, đầu vẫn cảm giác rất nặng nề như muốn nứt ra, say rượu thật sự không phải là chuyện tốt đẹp gì a, hôm qua thật sự có điểm không khống chế được, cũng không biết mình bị cái gì nhập. Bình thường mình hầu như không uống rượu. Trong ấn tượng nhớ lại hôm qua khi đó tâm tình rất buồn bực, cũng chỉ muốn mượn rượu giải sầu một chút.
Đi xuống giường tìm điện thoại di động, trước tiên gọi về cục phân phó công việc, sau đó đến bệnh viện thăm Tiểu Lâm, buổi chiều thì về nhà. Sau khi cúp điện thoại liếc mắt nhìn quần áo trên người lộn xộng không thể tả, chỉ thấy cúc áo sơmi được cởi ra mấy cái, bất quá vẫn là quần áo ngày hôm qua, cô nhấc lên ngửi ngửi cảm thấy vẫn còn mùi rượu lưu lại hôm qua xen lẫn mùi chua chua.
Cô cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua, thế nhưng phát hiện ngoại trừ nhớ chuyện mình uống vài ly rượu đỏ, sau đó phát sinh cái gì cũng không nhớ, ai, quên đi, hay là không nghĩ nữa.
Bất quá Tiểu Tiểu cũng thật đúng là, đưa người ta về nhà rồi cái gì cũng mặc kệ sao, cũng không gọi mình đi tắm liền như thế bỏ mặc mình một đêm bốc mùi, bạn bè này cũng quá trách nhiệm đi, lần sau gặp cần phải cố gắng giáo dục nàng mới được.
Thực sự không chịu được mùi vị khó ngửi trên người mình, Tử Hiên lập tức cởϊ qυầи áo vào phòng tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt. Sau khi ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương nhìn vào đó chính là gương mặt tang tóc, cô từ ngăn kéo lấy ra mắt kính gọng đen che chắn một thoáng ánh mắt tiều tụy kia, tiếp theo đi xuống lầu mua chút hoa quả đến bệnh viện Nhân Tâm.
Lúc đến phòng bệnh Tiểu Lâm, cô gõ gõ rồi đẩy cửa đi vào. Người bên trong đều ngẩng đầu hướng nàng nhìn tới. Tử Hiên thấy cha mẹ Tiểu Lâm vây quanh một bác sĩ ở trước giường bệnh của Tiểu Lâm. Lâm mụ mụ nhìn thấy cô đến thăm vội vã bắt chuyện, tiếp nhận hoa quả rồi đưa cái ghế cho Tử Hiên ngồi.
Tử Hiên đến gần mới thấy vị bác sĩ bị vây kia chính là Vũ Hàm, nàng đang giúp Tiểu Lâm kiểm tra tình trạng cơ thể. Tử Hiên nhìn kỹ nàng một hồi sau đó quay về Lâm mẹ hỏi: "A di, con không ngồi, con đến thăm Tiểu Lâm mốt chút rồi trở về cục. Tiểu Lâm anh không sao chứ? Các đồng nghiệp gửi lời hỏi thăm anh đó, bọn họ đều rất nhớ anh, hi vọng anh sớm ngày có thể về đơn vị, lần này khổ cực cho anh! Chờ anh xuất viện, Madam tôi mời anh ra ngoài bồi bổ một trận!" Tiểu Lâm tựa ở trên giường bệnh suy yếu cười cùng Tử Hiên trò chuyện vài câu.
Vũ Hàm đứng bên cạnh ra hiệu cho hắn dừng trò chuyện, bắt đầu đặt ống nghe lên tim cẩn thận nghe bệnh, sau đó nói với Tiểu Lâm và mẹ của hắn: "Bệnh nhân hết thảy đều bình thường, không có gì đáng ngại, chờ bác sĩ Trần
(bác sỹ Trần này là một bác sỹ khác cùng họ với Vũ Hàm) trở về sẽ kiểm tra thêm một chút." Nói xong nàng cũng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, không hề liếc mắt nhìn Tử Hiên, phảng phất hai người như là người xa lạ.
Tử Hiên nhìn thấy nàng đi ra ngoài cũng lập tức nói với Lâm mẹ và Tiểu Lâm rằng ở cục có việc phải đi trước, sau khi dặn dò Tiểu Lâm nghỉ ngơi thật tốt cô vội vàng đuổi theo Vũ Hàm.
"Bác sĩ Trần, chờ một chút." Tử Hiên ở phía sau gọi nàng.
"Có chuyện gì sao, Hà cảnh quan"
"Tôi muốn hỏi tình trạng Tiểu Lâm vẫn tốt chứ, đại khái cần phải bao lâu có thể xuất viện?"
"Thật không tiện, Hà cảnh quan, tôi không phải bác sĩ phụ trách Tiểu Lâm, tôi hôm nay chỉ là thay ca mà thôi, tôi nghĩ tôi giúp không được cô"
Tử Hiên nghe lời này cảm giác hai người như người nhà bệnh nhân cùng bác sĩ nói chuyện, trong lòng có chút khó chịu: "Chúng ta cần gì phải như vậy ? Như hai người xa lạ"
"Hà cảnh quan, tôi và cô rất thân sao, cũng chỉ là mới gặp mấy lần mà thôi".
Tử Hiên bị câu trả lời này chặn đến nửa ngày không lên tiếng. Vũ Hàm lúc này mới ngẩng đầu tinh tế nhìn cô, ngày hôm qua cô ấy không ngủ ngon giấc sao, phải dùng mắt kính đen nỗ lực che giấu đôi mắt phía dưới, mặc dù cư xử vẫn rất nhã nhặn, thế nhưng vẫn không thể giấu nàng nhìn ra nét tiều tụy của cô.
Tử Hiên cùng Vũ Hàm lẳng lặng nhìn nhau, hai người đều muốn nói nhưng lại thôi. Vũ Hàm nhìn chằm chằm cô một hồi, mặt không hề cảm xúc: "Nếu ngươi không có lời nào để nói, vậy tôi đi trước. Ngày mai bác sĩ Trần đến làm, cô muốn hỏi gì cứ đến tìm anh ấy"
Tử Hiên đứng nơi đó cúi đầu nhìn mũi chân mình vẫn là một câu nói cũng không nói ra được, cô đối mặt với nàng giờ khắc này không biết nên nói gì cho phải, nghe được tiếng bước chân của Vũ Hàm rời đi mới ngẩng đầu lên. Cứ như thế nhìn bóng lưng nàng đi xa, cô thở dài cũng xoay người hướng về cửa bệnh viện bước đến.
Vũ Hàm đi một đoạn nàng quay người lại nhìn bóng dáng khắc ghi trong lòng dần dần khuất xa sau đó biến mất không còn thân ảnh. Phút giây nàng nàng đột nhiên cảm nhận được câu nói của Tagore —— trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phải giữa sự sống và cái chết, mà là khi ta đứng trước mặt người ấy, nhưng người ấy không biết ta yêu họ. Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là trong thoáng chốc không thể tìm thấy, mà là chưa gặp gỡ đã định sẵn không thể đến được với nhau.