Chương 13: Nói ra lời thật

Gần hai mươi phút sau, Tiểu Tiểu mắt thấy Tử Hiên đã mơ màng liền gọi người phục vụ thanh toán tiền, sau đó gọi điện thoại cho tài xế nói vị trí cho hắn đến đón các nàng.

Lúc này Tử Hiên đã say chết, bình thường tửu lượng cũng không cao, hôm nay còn uống nhiều như vậy say đến trực tiếp nằm nhoài trên bàn.

Tiểu Tiểu đứng lên đến bên người nâng cô dậy, sờ sờ gương mặt hoả hồng hỏi: "Hiên Hiên, cậu vẫn tốt chứ? Biết mình không uống rượu được thì đừng uống, hôm nay có chuyện gì đây? Chúng ta trở về được không?" Tử Hiên ấp úng đáp một tiếng, Tiểu Tiểu giúp cô mặc áo khoác vào, sau đó đỡ cô lảo đảo tới cửa chờ xe.

Lúc này Lý Bân cùng Vũ Hàm cũng đã ăn xong đứng dậy đi ra, Lý Bân gặp hai người các nàng đứng ở đó liền bước lên trước hỏi: "Madam vẫn khỏe chứ? Bình thường ra ngoài ăn cơm cô ấy không uống rượu, hôm nay làm sao uống đến say như vậy ? Có muốn tôi đưa hai người về không ?"

"Không cần, cảm tạ! Tài xế của tôi đến đón, tôi có thể đưa Tử Hiên về, tài xế rất nhanh sẽ đến, hai người đi trước đi". Lý Bân nghe xong liền xoay người nói với Vũ Hàm bên cạnh: "Bác sỹ Trần, xe ở đối diện, cô đứng đây chờ tôi một chút, tôi lập tức lái xe đến, nếu lạnh cô có thể vào trong chờ tôi, tôi đến sẽ gọi cho cô". Vũ Hàm đáp một tiếng cũng không có trở vào trong mà lẳng lặng đứng bên cạnh Tiểu Tiểu các nàng.

Ba người cứ như vậy đứng ở cửa nhà hàng cùng nhau chờ xe, thế nhưng ai cũng không nói gì. Vũ Hàm quay đầu nhìn Tử Hiên bởi vì uống say gương mặt đỏ ửng đang yên tĩnh gối đầu lên vai Tiểu Tiểu, thỉnh thoảng lầm bầm vài câu nói đau đầu, Tiểu Tiểu ôn nhu vỗ vỗ phía sau lưng cô: "Hiên Hiên ngoan, chúng ta một hồi liền đến nhà, nhẫn nại một chút"

Vũ Hàm nhìn cảnh tượng như vậy cảm giác thật chói mắt, nội tâm có một loại xúc khó chịu, nàng nghiêng đầu đi không nhìn hành động thân mật của hai người họ. Rất nhanh tài xế của Tiểu Tiểu lái xe lại đây, Tiểu Tiểu gian nan đỡ Tử Hiên cao hơn mình nửa cái đầu ngồi vào chỗ ngồi phía sau, sau đó xoay người cùng Vũ Hàm phất phất tay chào tạm biệt rồi rời đi.

Lúc này xe của Lý Bân cũng đến, hắn thân sĩ mở cửa ghế phụ cho nàng. Sau khi lên xe, Lý Bân hỏi Vũ Hàm có muốn cùng đi xem phim hay không. Vũ Hàm vốn định bữa ăn này chính là chỉ ứng phó, đặc biệt là sau khi bị bóng người kia tác động đến tâm tình, giờ khắc này nàng cái gì cũng không muốn đi, chỉ muốn về nhà nên trực tiếp từ chối hảo ý của hắn.

Lý Bân thấy nàng nói mệt mỏi cũng không kiên trì nữa, hôm nay có thể cùng nàng ăn bữa cơm đối với hắn mà nói đã rất hài lòng, ngày sau còn dài. Nghĩ như thế hắn lái xe hướng về nhà Vũ Hàm. Khi đến dưới lầu nhà Vũ Hàm, Lý Bân ngồi trên xe căng thẳng lắp ba lắp bắp đối: "Bác sĩ Trần, cái kia. . . tôi. . . Tôi từ lần đầu gặp cô thì đã thích cô, cô có thể cho tôi một cơ hội được không ? Làm bạn gái của tôi đi ?"

Vũ Hàm trầm mặc một hồi mới hỏi: "Vậy anh yêu thích tôi ở điểm nào?" Lý Bân không chút nghĩ ngợi trả lời: "Tôi yêu thích cô bởi vẻ đẹp điềm tĩnh, gặp phải nguy hiểm vẫn ung dung. Tôi đầu tiên gặp cô liền cảm thấy cô là người thích hợp, tôi đối với cô là nhất kiến chung tình."

Ha ha! Lại là nhất kiến chung tình! Lý do gượng ép cỡ nào! Tựa hồ mỗi người theo đuổi nàng đều nói như vậy, dưới cái nhìn của nàng cái mà bọn họ gọi là nhất kiến chung tình đó chính là dung nhan của nàng mà thôi, nếu như nàng là một người bình thường, bọn họ sẽ bị hấp dẫn sao ?

"Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại, tôi không có tốt như anh tưởng"

"Không sao, cô ở trong mắt tôi chính là hoàn mỹ, tôi tin tưởng cảm giác của mình. Chỉ cần cô đồng ý cho tôi cơ hội tôi sẽ chứng minh cho cô biết tôi yêu cô không phải vì bề ngoài, tôi sẽ dùng thời gian chứng minh cho cô xem." Lý Bân tựa hồ biết Vũ Hàm đang đăm chiêu suy nghĩ.

"Tùy anh". Vũ Hàm bất đắc dĩ nói một câu, sau đó cũng không quay đầu lại đi lên lầu, Lý Bân ở sau lưng hô: "Tôi sẽ không bỏ qua". Hắn còn si tình nhìn theo bóng lưng đi lên lầu của nàng, mãi đến tận lúc khuất dạng mới lưu luyến không lái xe về nhà.

Lại nói Tử Hiên bên này, đến dưới lầu nhà Tử Hiên, Tiểu Tiểu thực sự đỡ hết nổi, sau đó cùng tài xế hai người đồng thời khiêng cô lên lầu, vừa vào nhà cô liền đi thẳng đến WC nôn ra hết. Nôn xong lại ngồi phịch trên nền đất lạnh lẽo bất động. Tiểu Tiểu đi theo vào WC cầm khăn mặt xoa xoa, lại nhìn mấy thứ ô uế bám trên người Tử Hiên, nàng trước hết đem áo khoác của cô cởi ra. Vất vả lắm mới cởϊ áσ khoác cho Tử Hiên, Tiểu Tiểu xả nước vào bồn tắm, tiếp theo dự định cởϊ áσ sơmi giúp cô tắm rửa, không nghĩ bị cô đẩy tay ra bĩu môi nói buồn ngủ. Sau đó đứng dậy hướng về phòng ngủ của mình đi đến nhoài người trên giường, miệng lí nhí lẩm bẩm gì đó.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ lắc đầu đi đến giúp Tử Hiên cởi giày, sau đó ngồi ở bên giường kề tai vào cẩn thận nghe xem cô nói cái gì, chỉ nghe Tử Hiên đứt quãng nói: "Đó không phải suy nghĩ của tôi, tôi không muốn cô cùng với hắn." Tiểu Tiểu không khỏi nghi hoặc, Tử Hiên đây là nói ai vậy: "Hiên Hiên, cậu không muốn ai cùng ai?"

Nhưng không ngờ thứ Tiểu Tiểu nhìn thấy chính là khóe mắt Tử Hiên chậm rãi rơi ra một vệt nước mắt, trong miệng không ngừng nhắc: "Vũ Hàm, Vũ Hàm. . ." Tiểu Tiểu giật mình quỳ gối nơi mép giường nhìn gương mặt yếu đuối của Tử Hiên, nàng tựa hồ đã rõ lí do vì sao hôm nay cô ấy khác thường.

Nàng cảm thấy lòng đau, vì chính mình cũng vì Tử Hiên. Bản thân nàng trước đây không dám biểu lộ cảm tình vì nàng sợ Tử Hiên không thể tiếp nhận chuyện nữ nhân yêu thích nữ nhân, nhưng chưa từng nghĩ thời khắc này lại có một nữ nhân khác tiến vào lòng Tử Hiên.

Tiểu Tiểu giúp Tử Hiên đắp kín mền, lau giọt lệ nơi khóe của cô, sau đó lặng lẽ đóng cửa phòng cô đơn trở về nhà.