Chương 12: Cô mong như vậy sao

Lúc Tử Hiên còn đang do dự, Tiểu Tiểu đã chạy đến giữa khán phòng cầm micro lên nói rằng: "Vừa rồi là một đôi tình lữ hạnh phúc đã cảm hoá tất cả mọi người đang ngồi đây, nhân dịp ngày hôm nay lễ tình nhân để chúng ta thỏa sức yêu đương, hãy nói cho người bên cạnh biết chúng ta yêu họ biết bao, gửi lời chúc phúc đến tất cả mọi người có tình với nhau, hãy thật hạnh phúc nhé"

Tử Hiên nghe mơ hồ, cảm giác có chút không hiểu. Đúng như dự đoán Tiểu Tiểu từ trên đi xuống đứng bên cạnh cô: "Nếu đã là ngày tình yêu vậy bạn tốt của mình - Hà Tử Hiên, cậu hãy vì mọi người trình diễn một ca khúc đi, xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh". Tử Hiên trừng nàng trách cứ tại sao lại có thể tự biên tự diễn như thế. Nhưng Tiểu Tiểu mặc kệ, nàng còn cổ động những người khác vỗ tay cổ vũ.

Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể lúng túng đứng dậy hướng về sân khấu ở giữa bước đến, lúc đi ngang qua bàn Vũ Hàm không tự chủ được nhìn người ấy một cái, Vũ Hàm lại cúi đầu không có nhìn nàng, Lý Bân ở một bên hưng phấn hướng về phía cô gọi: "Madam, cố lên" .

Đi tới sân khấu, lắp micro, Tử Hiên ngồi ở trước dương cầm hít sâu, ngón tay dài tinh tế bấm phím đàn, suy nghĩ xem mình nên trình bày ca khúc nào. Không lâu sau tiếng đàn tao nhã bắt đầu vang lên kèm với âm thanh trầm ấm: "Cuộc sống thật kì diệu, âm thầm chờ mong một tình yêu, qua bao sóng gió, vậy mà đoạn đường tình này cũng thành thất vọng... Trời và biển có già nhưng duy nhất tình yêu này mãi không già, đồng ý kiếp này ước định cùng người ôm ấp..."

Tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng ca của Tử Hiên cảm hoá, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng nghỉ chân dừng lại lắng nghe, say mê trong đó. Nhiều nữ sinh không kiềm lòng được ngưỡng mộ ai kia thật là soái, đến nỗi các chàng trai ngồi đối diện cũng sinh lòng ghen tuông.

Khi cô ấy vừa cất giọng hát, Vũ Hàm thời điểm đó liền ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn gương mặt của Tử Hiên mông lung dưới ánh đèn, người này bình thường ngốc ngốc ngơ ngác, giờ khắc này lại tỏa ra hương vị ấm áp, nhu hòa, xem ánh mắt của những nữ sinh ái mộ cùng ánh mắt ghen tỵ của nam nhân có thể tưởng tượng được cô ấy có mị lực cỡ nào, đến tột cùng cô ấy có bao nhiêu mặt che giấu mọi người.

Ca khúc kết thúc, khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tử Hiên da mặt mỏng cầm micro nói tiếng cảm tạ liền rời sân khấu. Lúc đi qua bàn Lý Bân, Lý Bân hung hăng vỗ tay khen: "Madam, cô quá lợi hại, không nghĩ tới cô có thể tự đàn và hát, còn hát rất hay, tôi càng ngày càng sùng bái cô, quả thực chính thần tượng của tôi"

"Ha ha, cũng thường thôi mà. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng anh, tiểu tử Lý Bân anh cũng rất lợi hại a, bác sỹ Trần y sĩ còn có thể bị anh hẹn đến đây nha! Bài hát kia tôi chúc hai người có được hạnh phúc ngọt ngào, cố gắng quý trọng đối phương, Lý Bân anh phải cố gắng đối tốt với người ta, bác sĩ Trần có rất nhiều theo đuổi, nắm chặt, không được buông tay a!"

Lý Bân ngại ngùng: "Madam, bát tự còn chưa xem". Vũ Hàm bên cạnh thủy chung mặt lạnh. Khi Tử Hiên bước đi về chỗ ngồi, Vũ Hàm giữ tay cô lại, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tử Hiên, nàng đứng lên kề sát vào tai của cô: "Cô thật sự hi vọng tôi cùng với hắn hạnh phúc ngọt ngào sao?". Tử Hiên cảm thấy nội tâm mình bảo rằng không phải thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khác: "Đương nhiên, Lý Bân người này rất tốt, đáng giá cân nhắc"

"Tôi biết rồi, Hà cảnh quan, cám ơn cô chúc phúc"

Trở lại chỗ ngồi, Tiểu Tiểu đầu tiên là cho cô một cái ôm nhiệt tình: "Hiên Hiên, cậu quá tuấn tú, thật nhiều tiểu cô nương đều phải chảy nước dãi, yêu chết cậu rồi" Tử Hiên chỉ cười nhạt nhòa. Sau đó Tiểu Tiểu hỏi vừa rồi Vũ Hàm nói cái gì với cô, Tử Hiên ngơ ngác ngồi một chổ lắc đầu, tinh thần có vẻ mất mát.

Tiểu Tiểu một bên vô cùng phấn khởi khua tay múa chân nói chuyện nhưng một câu Tử Hiên cũng không nghe lọt, ánh mắt đờ đẫn nhìn mặt bàn, trong đầu nhớ lại câu nói Vũ Hàm vừa hỏi cô khi nãy. Tử Hiên cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, liền giơ tay lên cầm ly rượu đỏ uống một hơi, sau đó lại liên tục uống vài ly liên tiếp. Tiểu Tiểu phát hiện cô có chút không thích hợp nên vội khuyên nhủ, nhưng làm sao cũng không khuyên được, mắt thấy Tử Hiên đã say, nàng gọi phục vụ đến mang chai rượu đi.

Tất cả hành động ở bên kia Vũ Hàm đều nhìn trong mắt, kỳ thực từ ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy người kia bị thương, nàng dần dần xác định trái tim của mình, trong lúc vô tình bắt đầu lưu ý người kia, cô ấy bị thương nàng sẽ đau lòng, sợ cô ấy rời xa nàng, nàng sợ mất đi cô ấy.

Vũ Hàm chưa từng có cảm giác làm vững tin như vậy, mặc dù có vài chuyện đã vượt qua giới hạn bạn bè. Có lẽ là lần gặp đầu tiên, một khắc đó khi cô ấy ôm nàng vào lòng, trái tim đóng băng cứ như vậy bị cô ấy hòa tan. Xưa nay nàng không tin cái gọi là nhất kiến chung tình nhưng lần này ngoại lệ, chỉ tự trách mình đã không kiểm soát nổi con tim.

Hiện tại xem ra dường hết thảy đều là một mình nàng đơn phương thôi, dù gì loại tình cảm này dù sao không phải người nào cũng có thể tiếp thu. Người kia lại tích cực tác hợp cho nàng cùng Lý Bân, thật không biết nên làm thế nào cho phải, thực sự tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.