Chương 3

5,

Hơn một giờ sau.

Ảnh chụp màn hình tấm ảnh trên vòng bạn bè của Giang Suất, video với ảnh chụp Giang Suất đánh nhau với Cận Bạch trong quán cafe và Cận Bạch bảo vệ La Cẩm Tâm trước mặt tôi được đăng lên diễn đàn trường.

Độ thảo luận của topic này rất cao.

Lại còn đặt cái tiêu đề giật tít: “Anh yêu tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ấy, bốn góc ngược luyến cực đỉnh.”

Đơn giản là vậy.

Bạn cùng phòng của tôi hóng được, vừa mới về đã lên tiếng:

“Ứng Cảnh, cậu xem trên diễn đàn trường chưa? Đám người kia cũng giỏi bịa chuyện thật, đến mấy nhà báo nổi tiếng khéo cũng phải tìm họ để học hỏi.”

Tôi xùy một tiếng, tiếp tục cúi đầu luyện nghe tiếng Anh, “Một đám bệnh tâm thần.”

Trước khi đeo tai nghe lên…

Cô bạn Thanh Thanh Thanh giơ ngón tay cái lên với tôi, cảm thán:

“Tớ đã chuẩn bị tinh thần sáng mai trốn học, cùng cậu đi quán bar uống rượu thâu đêm, hoặc là cùng cậu đi đá//nh đôi cẩu nam nữ đó, không nghĩ tới cậu có thể bình tĩnh ngồi học như thế này…”

“Người phụ nữ chỉ tập trung vào sự nghiệp, thật không tầm thường.”

“Không phải chứ, cậu cũng bình tĩnh quá đi, có phải cậu không hề thích Cận Bạch đúng không?”

Cây bút đang trên tay tôi như đông cứng lại.



Cận Bạch là mối tình đầu của tôi.

Tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chúng tôi quen biết nhau khi đi quân sự, lúc tôi bị thương đi đến phòng y tế.

Lúc ấy có quá nhiều bạn học bị thương nên nhân viên y tế chỉ bôi thuốc qua loa cho có, thái độ cũng không được tốt lắm.

Khi xử lý vết thương, chỉ vì tôi đau đến mức rụt tay lại mà bị nhân viên y tế mắng.

“Tôi xoa thuốc cho cô, cô rụt tay lại làm cái gì? Mấy cô gái như các cô trước khi lên đại học đã bị bố mẹ chiều hư, tôi nói cho cô biết, sau khi cô lên đại học sẽ không có ai thương tiếc, chiều chuộng cô nữa!”

Tất nhiên là nhân viên y tế đó không biết.

Bố mẹ tôi đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ.

Tôi không có cha mẹ chiều chuộng.

Tôi chỉ đơn giản là sợ đau thôi.

Có bố mẹ mới có quyền được sợ đau hay sao?

Vừa đến một thành phố mới chưa được ba ngày đã bị la mắng, lại nghĩ đến chuyện bố mẹ, tôi cảm thấy rất buồn.

Nhưng đó là bí mật trong trái tim tôi, tôi chưa bao giờ chủ động tiết lộ với bất cứ ai.

Giờ khắc này cũng vậy.

Thế là tôi quay đầu đi, cố nén những giọt nước mắt và cố chịu đựng nỗi đau này.

Đúng lúc này…

Tôi nhìn thấy Cận Bạch đang thờ ơ đứng gác bên cạnh.

Anh ấy là tình nguyện viên đang trực ban, mặc một chiếc áo phông trắng, phong thái rất tốt, khi anh không nói chuyện trông rất lạnh lùng.

Anh bước đến cạnh tôi.

“Thưa cô, vết thương của bạn nữ này có chút sâu, nếu có thể, mong cô hãy nhẹ nhàng một chút.”

Anh dừng lại: “Vừa mới xa gia đình lên học đại học, cuộc sống cũng không dễ dàng.”

Cận Bạch rõ ràng chỉ hơn tôi một tuổi mà lại có cảm giác trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.

Giọng nói êm tai, trầm thấp đúng chỗ, không khiến cho người nghe có cảm giác bị xúc phạm, vô thức sẽ nghe lời anh.

Nhân viên y tế bị nói đến đỏ mặt.

Tôi cảm giác được động tác của nhân viên y tế nhẹ nhàng hơn, tôi cảm kích nhìn về phía anh ấy.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của anh ấy càng trở nên dịu dàng hơn.

Khi đó, trong lòng tôi dâng lên rất nhiều cảm giác lạ lùng, tôi thấy dường như tôi đã fall in love mất rồi.



Trước khi ngủ, tôi cùng cô bạn tâm sự với nhau.

Trước tiên cô ấy hỏi tôi về chuyện Giang Suất.

Sau đó, cô ấy thốt lên, “Cận Bạch là người khá tốt, sao cậu lại nghĩ anh ấy thay đổi?”

Tôi nghĩ đến điều gì đó, cười nói: “Bởi vì, tớ đã thay đổi.”