Chương 2

3,

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh đi tới trước mặt Cận Bạch.

Anh ta ngồi trên ghế, ưỡn thẳng lưng, vẫn là bộ dáng hào hoa đó, không thèm ngẩng đầu nhìn tôi.

Nhưng tôi cần một lời giải thích.

“Cận Bạch, anh có muốn giải thích với em vì những gì trên vòng bạn bè và những gì em vừa thấy không?”

Mười giây im lặng trôi qua.

“Những gì em thấy chính là những gì em thấy. Anh không có gì muốn giải thích.”

Giọng điệu tệ thật đấy!

Phụ đề của câu nói đó là như này: “Còn có thể chịu được không, chịu được thì nói tiếp, không chịu được thì c//ú//t.”

Quả nhiên, “nữ truy nam cách tầng sa”(*) chỉ là một câu nói đùa.

(*) Người xưa thường nói: “Nữ truy nam cách tầng sa”, có nghĩa là con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng.

Trong một mối quan hệ, nếu con gái quá chủ động, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ngực tôi đập liên hồi không kiểm soát được.

“Không phải lời anh vừa nói chính là lời giải thích sao?” Vừa nói ra, tôi lại tức giận đến bật cười, “Vậy, chúng ta chia tay đi.”

“Được, tùy em.”

Giọng anh ta bình tĩnh không chút gợn sóng.

Nó làm tôi nhớ lại ngày mà tôi tỏ tình với anh.

Vì để tỏ tình với anh ta, tôi đã tập luyện ba, bốn ngày.

Khẩn trương đến mức chỉ mấy câu ngắn ngủi mà cũng không nói trôi chảy được.

Đáng tiếc, tôi chỉ nhận được câu trả lời hờ hững: “Được, vậy thử một chút đi.”

Tôi cúi xuống nhìn đỉnh đầu anh chừng ba giây.

Sau đó.. người ra đi đầu không ngoảnh lại.

4,

Khi bước ra khỏi quán cà phê, có một cơn gió thổi qua, cuốn đi gần hết hơi nước trong mắt tôi.

Giang Suất chầm chậm bước đến cạnh tôi, mỉm cười giật giật góc áo tôi, nói với tôi giống như chúng tôi rất thân quen: “Chúng ta cùng đi nhé?”

Tôi nhìn ra được, anh biết mình rất đẹp trai nên cố ý phơi bày vẻ đẹp trai của mình trước mặt tôi.

Giống như bây giờ vậy.

Rõ ràng anh đã chỉnh trang lại quần áo cẩn thận, nhưng lại giữ lại vết m á u bị khô trên khóe miệng, đuôi mắt còn có vết đó, bày ra bộ dáng mỹ nam bị thương.

Tôi nhìn tên đầu têu này bằng cảm xúc phức tạp.

Tôi không phải đồ ngốc.

Từ khi chạy đến, nhìn thấy La Cẩm Tâm ở bên cạnh Cận Bạch, tôi đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Có lẽ là do Cận Bạch có người phụ nữ khác, anh ta không có thời gian trả lời tin nhắn của tôi.

Nhưng Giang Suất không nhịn được nên dùng phương thức đó nhắc nhở tôi.

Mặc dù mạch não của tên này có chút kì cục, nhưng công tâm mà nói thì xuất phát cũng là có ý tốt.

Không ngờ bên cạnh Cận Bạch lại có người tốt như vậy.

Tôi hỏi anh: “Đi đâu?”

“Không đi đâu, cùng em đi một đoạn đường.”

“Được thôi.”

Anh lập tức nở nụ cười tươi, vui vẻ đi sau lưng tôi.



Sau đó tôi cùng Giang Suất đi dạo trong trường.

Đi cùng anh trong sân trường, tỉ lệ mọi người quay đầu lại nhìn là 200%.

Tôi cảm thấy rất phiền phức vì những cái nhìn soi mói ấy, nhưng nó lại làm tôi nhớ đến một điều.

“Nhân tiện, anh xóa tấm ảnh của tôi trên vòng bạn bè của anh đi.”

“Có thể không xóa không?”

“Có thể, nhưng tôi sẽ đánh anh.”

Dưới thái độ kiên quyết của tôi…

Anh đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra xóa tấm hình đi.

Chàng trai cao 1m9 cúi đầu ủ rũ.

Không hiểu sao làm tôi liên tưởng đến con c hó vàng của bà tôi, nó bị xích vào cửa không được ăn thịt.

Ý nghĩ kỳ dị này xoẹt qua tâm trí tôi.

Nhưng bị tôi đè xuống.

Đi đến cổng trường, tôi tạm biệt anh: “Em về trước đây, dù sao cũng cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”

Đây chỉ là một lời cảm ơn qua loa của tôi, nhưng mạch não phức tạp của anh lại đưa ra một câu trả lời rất kì cục kẹo.

“Sao em lại nói thế? Đây là bổn phận của anh mà.”