Chương 1

Tôi gửi cho bạn trai một bức ảnh selfie: "Em đẹp không? Anh có thể đăng hình em lên vòng bạn bè của anh được không á?"

Bạn trai không trả lời tôi.

Nhưng năm phút sau, anh em tốt của bạn trai lại đăng ảnh tôi lên vòng bạn bè, kèm theo quả cap: "Con mẹ nó đẹp vãi".

1,

Giang Suất là bạn thời thơ ấu của bạn trai tôi, nên hai người họ có rất nhiều bạn chung.

Vì vậy dưới cmt có rất nhiều dấu hỏi chấm “????”.

Điều này nhắc nhỏ tôi rằng…

Đây không phải là trò đùa chỉ mình tôi có thể nhìn thấy, mà nó được để công khai.



Tôi không biết nhiều về Giang Suất, những gì tôi biết đều là Cận Bạch nói cho tôi hoặc là từ bạn cùng lớp của anh.

Điều kiện gia đình của anh rất tốt, năng lực cũng rất xuất sắc.

Sự xuất sắc này chính là cái vốn cho anh ta phô trương và làm ra những hành động ngang ngược, kiêu ngạo.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để anh ta làm ra những trò đùa quá đáng như vậy.

Là bạn gái của Cận Bạch, tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định và lịch sự với bạn bè của anh ấy, chắc chắn là tôi chưa từng dây dưa với Giang Suất.

Tại sao anh ta lại công khai gây ra trò đùa này khiến tôi xấu hổ?

Anh ta làm thế nào mà có được tấm ảnh tôi gửi riêng cho Cận Bạch?

Cả người tôi run lên, tôi mở wechat của Cận Bạch và gọi cho anh.

Không có ai nghe máy.

Tôi nhíu mày, vừa đặt điện thoại xuống thì bạn thân gọi tới, “Ứng Cảnh, cậu mau đến quán cà phê Breeze gần trường đi! Cận Bạch và Giang Suất đang đánh nhau ở đây! Đánh nhau thật á, cậu mau đến đi! Nhanh lên!”

2,

Khi tôi đến Breeze, lúc đó đã là giờ vào lớp.

Nhưng mọi người vẫn vây quanh đó hóng hớt.

Thấy tôi bước đến, tiếng xôn xao bàn tán giảm dần, thậm chí họ còn tự động nhường đường cho tôi bước vào, sau đó tất cả sự chú ý của họ đều dồn vào tôi.

Tôi không quá để ý đến ánh mắt kì lạ của mọi người, bước dần vào quán cà phê.

Trong quán cà phê, bàn ghế đã bay tứ tung.

Vừa nhìn đã có thể nhận ra ở đây vừa xảy ra một cuộc ồn ào không nhỏ.

Người gây ra cuộc hỗn loạn này không ai khác ngoài Cận Bạch và Giang Suất, mặc dù trên mặt họ có những vết thương khác nhau, nhưng hành động của cả hai đang rất bình tĩnh.

Thậm chí còn cùng nhau dọn dẹp lại mớ hỗn độn đó.

Tôi cũng không biết Cận Bạch thua hay thắng.

Nhìn những vết thương nghi//êm trọng hơn của anh, tôi nghĩ anh là người thua.

Đứng bên cạnh anh còn có một cô gái nhỏ.

Cô gái đó mặc một bộ váy trắng, đôi mắt to tròn ngây thơ còn vương mấy giọt nước mắt, dùng giấy cẩn thận từng li từng tí lau những giọt m//á//u trên vết thương của Cận Bạch.

Tôi đương nhiên biết cô ta.

Cô ta là hoa khôi của hoa khiêu vũ trường tôi, cũng là tiểu thanh mai của Cận Bạch.

Tôi nhớ rõ cô ta bởi vì ghi chú tên của cô ta trong máy của Cận Bạch có thêm một emoji hình trái tim màu đỏ.

Khi bị tôi phát hiện, Cận Bạch giải thích với tôi như này: Tiểu thanh mai đó tên là La Cẩm Tâm, khi gõ đến chữ “Tâm” thì bàn phím sẽ gợi ý cái emoji trái tim đỏ đó.

La Cẩm Tâm cảm thấy điều này rất thú vị, cô ta muốn tất cả mọi người đều ghi chú tên của cô ta như vậy.

Cận Bạch cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì to tát nên anh cũng chiều theo ý của cô ta.

Đối với lời giải thích này, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

Nhưng hiện tại, thấy cô ta ngồi khóc lóc thân mật bên cạnh Cận Bạch, tôi mới biết niềm tin của tôi đặt sai chỗ rồi.



La Cẩm Tâm cũng không ưa tôi là bao.

Vừa thấy tôi, ánh mắt cô ta đã trở nên độc ác, chạy lon ton đến đến chỗ tôi, dùng giọng điệu chỉ trích phê phán tôi:

“Ứng Cảnh, cô còn mặt mũi mà tới đây sao? Cô có được anh Cận Bạch rồi, sao lại không biết trân trọng anh ấy? Đùa giỡn hai người đàn ông khiến cô cảm thấy rất kí©h thí©ɧ đúng không? Anh Giang Suất và anh Cận Bạch là anh em tốt đó!”

Đôi mắt của La Cẩm Tâm đỏ bừng cả lên.

Nhưng vẫn lắm mồm không tha cho tôi, giọng nói the thé đến mức giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

Tôi không vui xoa xoa nhẹ lỗ tai, hất cái tay đang chỉ vào mặt tôi của cô ta ra, “Không ai dạy cô hành động này rất bất lịch sự sao?”

“Cô thì hơn ai? Dây dưa với anh em tốt của bạn trai thì lịch sự lắm à?”

La Cẩm Tâm càng nói càng hăng, giơ cái tay còn lại lên muốn t//á//t tôi.

Tôi híp mắt giữ cổ tay cô ta, hất mạnh ra.

Đây gọi là là gì nhỉ?

Trà xanh yếu đuối dũng cảm trừng trị một người phụ nữ tồi tệ chân đạp hai thuyền?

“Cô học khoa khiêu vũ hay học nấu ăn thế? Thêm mắm dặm muối giỏi ghê ta?”

Cô ta bị tôi đẩy đến mức cả người lảo đảo, nhìn tôi bằng dáng vẻ không thể tin nổi, nước mắt trào ra.

“Anh Cận Bạch, sao chị ấy có thể như vậy…”

Tôi quay đầu, liếc mắt.

Giang Suất đang chỉnh lại quần áo của mình, bỗng cười khẽ một tiếng trong khoảnh khắc trầm mặc này.

Tôi cảm thấy anh đã khôi phục dáng vẻ lưu manh giả danh tri thức rồi.

Anh thong thả bước đến, như một ngọn núi đứng đằng sau bảo vệ tôi.

Âm thanh uể oải của anh phát ra.

Lúc này, anh cũng cố ý liếc đến chỗ Cận Bạch một chút, “Cận Bạch, mày để cô gái nhỏ nhà mày nổi điên thế sao?”

La Cẩm Tâm nghe thấy người ta gọi mình là cô gái nhỏ, lúc chỉ trích Giang Suất cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Anh Giang Suất, anh bị cô ta hạ thuốc mê hồn rồi à, sao anh vẫn muốn che chở cô ta?”

“Anh và anh Cận Bạch chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, tình anh em chẳng lẽ không bằng một người phụ nữ sao? Trong mắt em, anh không phải người như vậy, ít nhất em nghĩ anh là người biết nói đạo lý!”

Em gái này đúng là biết nâng một đẫm một.

Nhưng đáng tiếc là lần này cô ta đá phải vách sắt.

Đối mặt với việc bắt cóc đạo đức này của cô ta, Giang Suất g//h//ê t//ở//m lùi lại vài bước, như thể anh sợ nước bọt của La Cẩm Tâm sẽ phun vào mặt mình.

Hành động của anh khiến La Cẩm Tâm xấu hổ, len lén lau lau khóe miệng.

Giang Suất cực kì khó chơi đáp lại:

“Đừng có mà nâng ông đây lên cao thế. Trong phạm vi năm dặm ở tiểu khu này, đến con cờ hó cũng biết ông đây ngang ngược, mỏ hỗn, không nói đạo lý. Bây giờ cô lại ở đây khen ông đây biết nói đạo lý?”

“Chuyện này là do chúng ta gây ra, Ứng Cảnh chẳng làm gì có lỗi cả, nếu nói về đạo lý thì hiện tại ở đây không ai có đạo lý hơn cô ấy.”

“Lui lại một bước mà nói, cô có thể quay đầu mà khóc lóc thút thít với Cận Bạch, không lẽ lại không cho ông đây chống lưng cho Ứng Cảnh? Hôm nay ông đây nói rõ cho cái bản mặt cô biết, ông có nói đạo lý hay không là do cô ấy quyết định. Hôm nay ông đây chỉ phụ trách đứng một bên ủng hộ cô ấy, không nói đạo lý, nghe có hiểu hay không?”

Mặc dù anh nói rất nhanh, nhưng mà logic rất rõ ràng, giọng điệu mạnh mẽ đến mức không thể cãi lại.

Cận Bạch kinh ngạc nhìn qua.

Tôi đoán là chắc anh ta đang ngạc nhiên vì không biết rằng tôi và Giang Suất có mối quan hệ tốt thế từ khi nào.

Thật ra tôi cũng có biết đâu.

Mặc dù ngượng ngùng, nhưng tôi lại cảm thấy có một cảm giác ấm áp kì lạ xoẹt qua người tôi.

Sau khi bố mẹ qua đời, tôi ở nhờ nhà của chú thím cho nên bản thân bắt buộc phải trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Tôi cũng quen với việc một mình đối mặt với mọi thứ.

Đây là lần đầu tiên có người không hề che giấu chút nào làm chỗ dựa cho tôi.

Mặc dù tôi cũng chẳng biết nguyên nhân là gì, nhưng trong lòng vẫn không kìm được mà run lên.



Cận Bạch không nói lời nào đứng lên, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của La Cẩm Tân, kéo cô ta về phía sau, còn bản thân thì đứng phía trước giống như bảo vệ cô ta.

Trong thời gian đó, anh ta làm như tôi không tồn tại.

Hành động của anh ta không khác gì thừa nhận lời nói “cô gái nhỏ nhà cậu” của Giang Suất.

Anh ta vuốt nhẹ mi tâm, mệt mỏi lên tiếng: “Tâm Tâm, đừng gây chuyện nữa. Ứng Cảnh không phải là loại người đó.”

Một bên thì thân mật gọi Tâm Tâm, một bên thì gọi cả họ tên tôi, Ứng Cảnh.

Chỉ một câu nói, Cận Bạch đã phân chia rõ ai thân thiết hơn.

Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, vừa nãy còn lo lắng, sợ rằng hành động của Giang Suất sẽ khiến anh ta mất mặt.

Cách một ô cửa kính…

Bên ngoài có rất nhiều người vây xem, cũng có người mở điện thoại ra quay chụp lại.

Thậm chí anh ta còn không nghĩ rằng…

Chẳng bao lâu nữa, câu chuyện trước mặt bạn gái của mình, Cận Bạch khoa luật ra mặt bảo vệ tiểu thanh mai khoa khiêu vũ của mình ở sau lưng sẽ lan truyền khắp diễn đàn trường.

Anh ta không nghĩ đến cảm nhận của tôi sao?