Chương 10: Dọa sợ

Cô gái này cùng hắn giao tiếp không quá năm câu, lần đầu tiên bị hắn dọa sợ đến mức cô không dám nói nhiều hơn một câu, lần thứ hai chính là hôm nay, có lẽ là do sự hung dữ của hắn mà cô không muốn đáp lại câu hỏi, cô chỉ miễn cưỡng đồng ý trả lời các vấn đề.

Ba thành viên trong gia đình Trần Nhiễm không thể lý giải được việc con gái họ vô cớ dính líu đến tên tội phạm tài chính kia, họ đương nhiên tin tưởng con gái mình vô điều kiện, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ từ người ngoài, cặp vợ chồng sĩ diện lại cảm thấy hơi khó chịu.

Cuộc điều tra tạm thời kết thúc, Quý Dương và các nhân viên khác đứng dậy, bố Trần và mẹ Trần vẫn ngồi ở đó, vẻ mặt nghiêm túc và yêu cầu cảnh sát tìm ra sự thật và trả lại sự trong sạch cho con gái họ.

Còn con gái của họ, Trần Nhiễm, nhìn cuộc "thẩm vấn" kết thúc và ngậm miệng hoàn toàn, so với sự xấu hổ và túng quấn lúc đó, tác phẩm đã cống hiến bấy lâu nay đã lỡ mất thời gian giao bản thảo, cô thậm chí còn không đủ điều kiện để được lọt vào danh sách được đánh giá, Trần Nhiễm tuyệt vọng chỉ muốn thoát khỏi tất cả.

Quý Dương vừa trở về phòng, cánh tay cô đã bị hắn giữ lại, cô trừng mắt nhìn hắn, Quý Dương cũng không bị ảnh hưởng, cúi đầu nói với cô: "Lấy tranh của em qua đây, bây giờ đi gửi vẫn còn kịp!"

Một câu này làm Trần Nhiễm rất tức giận, có còn kịp ư? Làm sao mà kịp được! Kết thúc lúc 11 giờ, địa chỉ giao bản thảo lại rất xa, đi xe buýt mất hai giờ, lái xe mất một giờ, bây giờ sẽ là 10:30, làm sao mà kịp nữa, điều hắn nói đúng thật là đổ thêm dầu vào lửa, có thể sờ sờ chọc tức chết cô.

"Khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến Lâm Uyển, đi xe cảnh sát, không có đèn giao thông nào cản đường, em có muốn thử không?" Giọng điệu dò hỏi lại chắc chắn cô sẽ không từ chối.

Quả nhiên, cô gái nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhanh chóng trở về phòng lấy mấy bức tranh được bọc kỹ ra, sau khi cùng nhau xuống thang máy, Trần Nhiễm giục Quý Dương đi ra ngoài, cảm giác được hắn đi chậm, cô yêu cầu hắn chạy nhanh.

Quý Dương nhìn cô gái trước mặt đang ôm tấm bìa cứng vừa chạy vừa chạy, khóe môi nhếch lên, trong nháy mắt đuổi kịp cô gái, hắn dùng một tay giật lấy tấm ván gỗ mỏng manh trên tay cô, tay kia sờ vào quần áo dưới gáy cô, đẩy cô tăng tốc .

Khoảnh khắc xuyên qua lớp quần áo chạm vào làn da của cô, Quý Dương cảm thấy từng giọt máu dưới làn da bắt đầu cuộn trào.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Quý Dương kéo Trần Nhiễm đi, để lại Lâm Tịch Tịch trợn mắt hốc mồm, cô ấy không khỏi kinh ngạc, đây là vi phạm quy định rồi!

Tiếng còi cảnh sát vang lên trên đường, đây là trải nghiệm mà Trần Nhiễm chưa từng có, xe phóng bay như tia chớp, cuối cùng đã đến tầng dưới của Lâm Uyển lúc 10 giờ 55 phút, Trần Nhiễm lao vào, không quên vừa chạy vừa cảm và nói tạm biệt Quý Dương!

Sau khi Trần Nhiễm giao bản thảo, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm bước ra ngoài, xe cảnh sát vẫn còn đậu trước cửa, ở ghế lái, viên cảnh sát hình sự mà cô không biết tên đã mở cửa sổ và đưa tay ra, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc, ánh lửa lấp lánh, dường như hắn đang nhìn vào điện thoại, không gian chật hẹp đã cách ly hắn với một thế giới khác.

Quanh đây ít người ra vào, càng phải nhìn người trong xe nhiều hơn, đặc biệt là các cô gái, vẻ mặt đỏ bừng khiến Trần Nhiễm ý thức được một sự thật mà cô cố tình phớt lờ, thật ra, viên cảnh sát này thật sự rất đẹp trai. Vẻ đẹp nam tính cộng với bộ đồng phục cảnh sát làm toát lên nội tiết tố nam mạnh mẽ khắp cơ thể.

Một giây trước khi đến cửa xe, Quý Dương tắt điện thoại, ra hiệu cho cô ngồi vào ghế phụ lái, Trần Nhiễm không muốn làm phiền cảnh sát nữa, nhưng hắn lại nói bảo vệ nghi phạm là một trong những trách nhiệm của cảnh sát. Bản chất sợ cảnh sát của Trần Nhiễm khiến cô theo bản năng quên mất mình muốn nói lời từ biệt, ngoan ngoãn đi vòng đến ghế phụ, mở cửa và ngồi vào.