Chương 50.Phương thức "Bắt giữ" đặc biệt

Phương thức "Bắt giữ" đặc biệt của cảnh sát đặc nhiệm (Dùng l*и da^ʍ "bắt giữ" ©ôи ŧɧịt̠ bự của đối phương, tiểu công Nghiêm bị cà vạt trói, "Em có thể... Lại mang thai")

Đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng với người trước mặt, Khương Từ ôm lấy Nghiêm Sở, y không thể tưởng tượng được nếu lúc đó đối mặt với những chuyện này là mình, liệu y có còn đủ dũng khí như Nghiêm Sở để sống sót hay không, mặc dù của cuộc sống lúc ban đầu của y cũng khó khăn, nhưng dẫu sao thì vẫn có tự do.

"Cho nên... Sau đó... Anh cũng trở thành sát thủ sao?"

"Ừ, tôi học những thứ này chỉ để trả thù, thật ra có thể em sẽ không tin, tôi cũng không có bạo lực đẫm máu trong lời đồn. Hồi đó tôi chưa từng gϊếŧ người vô tội nào ngoại trừ kẻ thù của mình, chứ đừng nói là vì tiền mà giúp đỡ người khác gϊếŧ người, rất nhiều chuyện cũng chỉ là một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng là phóng đại, có khi còn có sát thủ gán tội cho tôi."

Nghe được lời của Nghiêm Sở, lúc này Khương Từ chỉ cảm thấy cổ họng như thắt lại, không biết làm sao để an ủi người trước mặt, hóa ra y không biết chút gì người trước mặt này.

"Vậy tại sao anh lại ... làm cảnh sát đặc nhiệm?"

"Từ lúc tôi nguyện ý nghe lời hắn, hắn đã không hạn chế tôi nhiều như vậy, sau này khi tôi nói muốn đi học, hắn cũng đồng ý. Kỳ thực, tôi càng sống trong bóng tối, tiếp xúc hàng ngày là gϊếŧ người. Ngược lại, tôi càng khao khát ánh sáng, bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác để dấn thân vào con đường này, nhưng thực tế, trái tim và hành vi của tôi luôn trái ngược nhau. Tôi muốn trở thành một cảnh sát đặc nhiệm mà không phải là sát thủ. Sau khi hắn chết, không ai có thể giam cầm tôi nữa, vì vậy tôi đã làm những điều thực sự muốn làm gì. Nhưng mặc dù tôi đã tham gia vào đội, để không bộc lộ tài thiện xạ của mình, tôi đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình." Vậy đó là lý do tại sao đến bây giờ hắn vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ, " Đội trưởng Khương, thật ra, tôi vẫn luôn muốn hỏi em, sau khi biết thân phận thật của tôi, em có bao giờ sợ hãi không? Đã rất nhiều lần tôi sợ vì cái này mà dọa em sợ bỏ đi, hay em muốn bắt tôi cũng không thành vấn đề. Dù sao có thể chết trong tay em tôi cũng rất nguyện ý."

Câu nói sau cùng khiến hốc mắt Khương Từ ướt đẫm, vùi đầu vào trong ngực đối phương, chậm rãi siết chặt tay Nghiêm Sở:"Tuy rằng kinh ngạc, nhưng em không sợ. Nếu như nói sợ, em chỉ sợ anh xảy ra chuyện, bởi vì biết anh nhiều năm như vậy, em biết anh là người như thế nào, cho nên em vẫn luôn chờ, chờ anh nói mọi chuyện với em. Còn về chuyện bắt lại..."

Nói tới chỗ này, Khương Từ ngẩng đầu lên, xuyên qua bóng đêm nhìn khuôn mặt của Nghiêm Sở, sau đó xoay người một cái ngồi trên người hắn, nhanh chóng kẹp chặt hai tay của Nghiêm Sở rồi nâng lên trên đầu hắn, cầm một chiếc cà vạt buộc lại, biểu hiện nghiêm túc mang theo một tia ranh mãnh: "Là muốn bắt giữ, nhưng mà ... Dùng nơi này ..."

Nói xong, Khương Từ đột nhiên co rút chặt l*и, vẻ mặt trở nên quyến rũ, từng vòng thịt l*и quyến rũ mãnh liệt xoắn chặt dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Sở đang cắm trong đó, cảm giác được ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân bị kí©h thí©ɧ đến sưng tấy, liền nâng eo đứng lên ngồi xuống, dùng l*и da^ʍ còn ướt bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ bự kia.

Có lẽ Nghiêm Sở không ngờ rằng vợ mình lại làm ra chuyện như vậy, nhất thời không biết nên sửng sốt hay nên cười.

"Bảo bối em..."

"Hử? Anh có bằng lòng bị em "Bắt giữ" không..." Khương Từ nhìn hắn với vẻ trịch thượng, đôi mắt sáng lên như những vì sao rơi xuống trong đêm đen.

"Đương nhiên là có." Mặc dù hai tay bị trói, nhưng Nghiêm Sở có thể trực tiếp đỉnh thắt lưng của hắn, ȶᏂασ Khương Từ nhanh chóng không còn sức.

"A ha... Thật sâu... Những thứ bắn vào bên trong cũng bị ȶᏂασ ra....Ưʍ..."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mấy lần trước bắn ra văng tung tóe khiến hạ thể của hai người đều ướŧ áŧ nhớp nháp, tiếng nước "ùng ục" phát ra từ nơi dung hợp, Khương Từ xoay eo mỗi lần đều vào sâu nhất. Sữa bắt đầu chảy xuống ngực trông vô cùng gợϊ ȶìиᏂ, biết Nghiêm Sở đang nhìn mình, Khương Từ còn cố ý sờ dươиɠ ѵậŧ của y vài lần, rồi chạm vào hòn le, xoay tròn để xoa dịu nó.

"A a... Côи ŧɧịt̠ thật lớn... Ừm hừ..."

Nghiêm Sở nhìn Khương Từ da^ʍ thế này, hận không được dùng tay vuốt ve khắp người y, sau đó đè eo y lại, đυ. y một cách nhanh chóng tàn bạo cho đến khi y khóc lên! Nhưng bây giờ hai tay lại bị trói, hắn hoàn toàn không thể cử động.

"Bà xã không tính cởi trói cho tôi sao?"

"Không... Không thể... Bây giờ là em đang "Bắt giữ" anh... Cho nên anh phải ngoan ngoãn nghe lời, a... Sâu quá..."

Chậc chậc, không ngờ có lúc đội trưởng Khương lại có lúc phúc hắc như vậy. Mắc dù trong lòng hơi ngứa, nhưng hưởng thụ cảm giác Khương Từ ở trên người mình phát nứиɠ cũng không tệ.

"Bé đĩ, không cần "bắt giữ" ©ôи ŧɧịt̠ bự này cũng là của em."

Khương Từ ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn.

Khi bị đυ. sắp đạt cực khoái, Khương Từ cúi xuống hôn Nghiêm Sở, một tay cởi cà vạt đang buộc hắn, sau đó mười ngón đan chặt.

"Sau này em sẽ ở bên cạnh anh, dù có xuống địa ngục, em cũng sẽ đi cùng anh."

Không ngờ đột nhiên Khương Từ lại nói như vậy, Nghiêm ở sững người, trong lòng như sóng thần dâng trào, mũi chua xót, ngón tay siết chặt tay hơn, thật lâu sau, rốt cuộc mới có thể phát ra âm thanh.

"Đứa ngốc."

Em tốt như vậy, làm sao tôi bằng lòng cho em xuống địa ngục.

Mấy ngày sau, Khương Từ càng cảm thấy khó chịu, lúc trước có thể kìm nén được cơn buồn nôn, nhưng bây giờ lại không thể kiềm chế được nữa, trong người rất mệt mỏi, giống như sau bữa tối hôm nay lại nôn ra. Nghĩ rằng một thời gian ngắn nữa sẽ có nhiệm vụ được giao, y không khỏi có chút lo lắng.

Nghiêm Sở không ngờ Khương Từ đột nhiên lại nôn mửa, cả trái tim cũng nhấc lên, lập tức mặc quần áo cho Khương Từ, chuẩn bị đưa y ra ngoài.

"Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút."

Khương Từ kéo Nghiêm Sở lại, hướng về phía hắn lắc đầu, suy nghĩ một chút vẫn nói ra.

Nghiêm Sở...Em cảm thấy có thể...Lại mang thai..." Lúc bắt đầu Khương Từ cho là mình ăn lộn đồ rồi, nhưng trước giờ y luôn chú ý ăn uống, hơn nữa mấy ngày này cũng không bị cảm. Hai ngày nay đột nhiên y nghĩ đến khả năng này, nhưng nếu quả thật mang thai, tốc độ này có phải quá nhanh hay không... Khương Từ cũng không chắc lắm, cho nên bây giờ mới nói cho Nghiêm Sở.

"??" Nghiêm Sở sững sờ tại chỗ, giọng điệu tràn đầy vui mừng, "Bà xã, em chắc chắn không?!"

"Em... Em không biết..." Khương Từ có chút đỏ mặt, vừa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Nghiêm Sở sợ mình nghĩ sai khiến hắn không vui, "Lúc em có Nghiêm Từ cũng không có nhiều cảm giác. Lần này không giống như lần trước ... hoặc có thể là do nhầm lẫn. "

"Tôi đi mua que thử thai. Em ở nhà đừng nhúc nhích!" Nghiêm Sở nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, Khương Từ không nhịn được ôm con trai vào trong xe đẩy, đồ ngốc này, dù thực sự đang mang thai, cũng không cần phải ngồi bất động mà.